�O��,X٭���>B��~׭���Ӥ6�J=�oBZ����t��X4���Cg�,���Qg mrL�ٯc�e��t�� Z�?����hPv��±��u�j���R������}�Cv��PK 6MxU�78� K _rels/.rels���j�0��{ �{���1F�^ʠ�2��l�$���-}�y����Î��O��v�y�;�؋Ӱ.JP��޵^�����Yű�3G�Ww�g)���>�qQC��D���b!�]�i$L��3����2n���oT�:Z �h����[��4�ი��]��yN�,ە�>�>�j -' V�)�#��EF^6��n���8q"K��H��>_ׄ����eƏ�<⇄�Ud�v�� T�PK 6MxU�$�V� � xl/_rels/workbook.xml.rels���j�0D�� ��ZvZJ)�s)�\[����LlIh7m��UH��Ĭؙ�H���8�OL���*J�M���|4��g��[=� &$��w�74�r}$�M<)p��EJ2GME���MҨ9��ɨ�^w(We�$���O�� ��V �)��C��_�9���J�$���/�:dG]d���WK�s��s��<�[�V�tB��)?�����0_!��!��4�E�ǩy���PK 6MxUS�Zȟ G docProps/app.xml�SAn�0���1e�( �bP8-rhv��ZYD(� ׂ����@�}IRJ���<���C.).��ZQ;[��,gZ�Jmw��~��̲H`K0�b��٥� ��y�1f��Ƃ�D~�yT56g�mS�r�Je�qWUZ�S�-�E��x �%�~4d'�eK�kZ:���ۣO~R|��h�)o� .�����F�iS$� �}�t����Rl\%cY��(�!��;[�Q���-*r!��)�ڂe��S��K�$;=6>R�?]x�5"E�G��S��r�8�1H������j ���x>M�g`��?�����=�z��t������m�r�{�b�w����C[܀�v#���c��[w���I��!`�7Ni$�u:N0�~U��a9h�7�7s�r���i�Oe���PK 6MxU��s@s docProps/core.xml��QO�0���K_��6�2F"�'IL��km�P�ڦ�:���:������ӯ������*��VS����ZH�����C|C"�L ViS҂#���&��“�,Jp�)�s3%D�S��j�F>����m��K����-[͒dBk@&2�c3�)��4�� �)TP�BG�QJ�Y[�?�$YKl �=�Cz��l�fԌC�ϟ����2�K�UŁ���9��P��Ym�nT4�uAO��NJ9\���%���w�w�د�c@D~��_�༌���RfI��igW��6�J���2�Γ��r������=PB(��Z��hi���m 0���]P��V�ϱ������p��A����6� W�Ǝ�{�~���mo�Pg���PK 6MxUs�{Y� � xl/theme/theme1.xml�YOo�6��S���l�u�:E���֦ �C��DK�)Q 餾 �q��aݰˀ�v�h�]�O����� {�c���6iSlC�-������Q�|�^��!��k9"����]��hx�c!�p`�ҵ�DZW�>��7UDb��<���kEJ���-}���"OIk.b�`(B;����n6m;�4�P�c�zs2�>A�����`>`�(�M�L��D�"�S'��s�gbֵ@N��F䞲�R�B�j��޺l/��ZC�� �OIW�fN'�����v����U�`0��%��},uV����<5P�ʻ��n��o��7z���Q÷*����4��v��w+���o��o��^�o����6�n��"F�� :��22KȄ��Fx����P��� �D��k1��� yp�� R�L��>�ǂ�L �$X[)�|�2��B�4U]��CFT�O|��1z�����'��9~�����«8 u������������Wf������o�~i*���G��6� 2g�E��(pHp����3�G�λ-� �����t=��LQ�Z׀���Fs�e�tsfIh.f:n�C�����f)�djbُHM�=��!I�B��b �Ciͯ��\�Bw(�ajtɈ����*�!.slu�7��Q�3�rXGBB`fbIX͍�±Qc3y�Ȥ��\�5�K� �h)M47ż��5���]6��H��Ԅ��9ב;|ڏp�u�I�c?�Sآ�qeT��3$Cp�6ܷ)QgK�[4��$[� SJ^��9�`����V�c���l3 u�}�^���c�(��p����g���x_��W�w�B�����U)��^;g�m�'��5g�̋��!L惜h��<��j�P�� �>�*:�p b�\B(K֡D)�p����ί�l��Ž�X��n���%�|J]P+cpZa�Ko&�)����xfi�K�ٚ7!o�^&8�f!6 f$��^0X���C$#�2F���uJ�u^�5M�F�ͤ�&H�8w�8���X�����,���h�5=�8�Z��1N���Jfaҵ|U���d>i�y[:���D�B�,��*_Z��I*������|�_W�V����O��L&�Wkf�a��g���(8Bc6��v��P GEs1��n���_f���>ev`�F��I-�<^ꐏ4��5���)�s4�{wM�v.4�� �zA 0��h��BE�PQ(�q�e�^�"S ��v�+9��V��(ra��i��J�"AȞ*�|3����Fe�Y�+��wL e����P��&�#r�ɠ٦����p��6^�=��g�E\��kG�ƛ�pƣ�i�����Mᚂ�/(�T���oG|���%��x�S��rr:w4�2Vo���B�i���Ssvk�����l��k�家WS��.2�h��,>��w�~4cJ�����������?PK 6MxU�� �&� �� xl/sharedStrings.xmlս[wב&��_��Zs��� ��T�fE �@$��P����*@@�G�'R��E��d[��l�M��%�RK����l?�'� �/9;"�Ό�3"/ ��EU�;wƎ�_��{����������7�c�oF���������~�f��Wg��;�����`�o�y������څ���F櫃���fo8ܽt��~�������n�o���^�34�ܻsqwo��������/��j�����7�����������|v�����f뵿�־~���Go�D���=��R�o._�����,���n�k�e�wo�-�<��|������V3j_=h��+����R%�4��b�U��������FǏ��� �=�F�������_���9��9y�d+n ��/�עz�����˨���N-�wp���A�>z>��������A/�D}�Z�W�k��雞=ڊ̟Ow���я�����n��5�� ��t�����Vg�l����w�����_;�ǃ���Ax��x�a���;8�K?:9zuO�>���4�c~7�̼��̇_|�{悽�|�5�2>�}�ۋn.�.���wa�ѽ����k����>9z�b�݃eW�y�ߢ���ޣ�]ͅ�{������S�xjӦ�Mk���C���?w�#�}`~�rr�U��w�!����q?�g�l��y�g�+o��M؃��ͧ�'nYvˆ����e6� �����n�<�'����/���洧��cnw�7���h���|5����oܤw������C|�ە����Q��Cs�t@�R��㇣'}�,_�k^���o�%T��J�]�~�p�&��\>9�{�4��莹�G�t'��A uo���Y�m��ë��ݭ��m�7v�� ��m���u�J`׻�vw�! h����Yή�u�_��e?��mj���1h����P-�mn��*W�o\���tý�C��A�����?3���e�O�Y��7FV~s�i�n�l�l�ї���F��m��!�*sSs�›>�?�E��h��O��m�S��#4���?{����5n� 6��$8��j�%�r��, �fb�� ���ݲ�Z��o�#�I�g�=��B�fp�����^��_H����g��d ����Kb�Ә�ϻ����B/\H-uZ{]W��}8Q\��6�c�n^��Dm���w�� �3�c�˴����0��)mem��oYi��S7���b�����h����y�LJ�h�$-������Da�����衣�;Q��*��/�=�%K�7x�;ּ�s�VV+��6��F|4��i��0���,���##�;�7���庳-m��V���K�s����ބ I�?�yJ^>~f���}Z�6@��>u�1�� ����:�bv����+�x���\�ZNf+�t���>�F��_�IS�5�������m[�!e���{3�fnIf*�cO�����g����-8�!�����1*���L���fO�?��ͪDo�?F�84B��x���������X'��(��|�p�������ƂW�1Y�gѭ�%��z� ��A����)筤oס�]nof�>Y��܃[���`]Fkኌ&ո���yUm�����m�̼����}(��/� 5�;ıU�~��99z����T:�wQr�X)��MLעm؈�ô���| N.�IK@�4�;����,�O�B&D�X�ۓ�1$�pE��u�ڱbm7�̈́�C���c�&oM��{Nq[CF�7�mZ��F�����Q}ԅSg܋��Z�'xc��X��s��s�qj?�K9�֠\�f���d"�'L��NJ�d����vNL�����ţn�� �!�2;&v5߀�'��C�̑��u��/Λ�V��/̿v•Ռ��[�1ڦ\�9����X�dt���5������y�`g����}��aœI�u�q�vJ���j»�C!V۬�KQ3��%��+�ʹ;� �bm^@�R�� 1w�ʻ�u��3��1��9��7��Ơ�=�S1��/���3g���i +���Mi#�R�B�Q��� 9�_�a��q� H|��C8zwH�/>��ۅi�t�r*��Y�D�6Zj{T������$��?3�R�r{�A����nϮ��Ϻ=���6W\��j<|����l��Q����o�|��V��^�no�d��񐬁��C��9N���UX�3�y��l�wM͡N��B5�$�nw���yPob3��i����>�&Zʌ��;�� Q�ki��D�&=�W0�n5�_�ւ㜒:5�b��5�h1\V=���jm./S.�r� /�)9��L'v�T����*��5 !���x�������f���_�kMg�(F�A��v��^MF�ە�zR�wn�=5��3fqq�:є��h@��%���;� �;��O�Y�XZ殎���O�~�Z4+��Ռ��<�T&W��'G_D��'G?i�,a����~�����[7M@���7asZ�o�hicE.>����.:@�H O��i~Oކ� O��OϋOjȬ�rYR)c[��84�S�z��-1u����q!S�x+N��*OG�����6 Tcv�@UN^0¼�ڄͦR�:�ڸ�� �~�ݙ|6�`������TmU���v�lT�،��P+6:&�U�Tjݭ�^M�6Ҫ�^��(ݪ>[R�����.�h����,|�v{�;��=GR��_�hj�G��>��{5�d2Bk!��-]y���)�$ZI� ѱڻ��0G�t�,0*��}�u �l=��*�uUA�D2iW +���m�x;[��>+q+F�P�mSW��(ox��C�wWOv�ܟ��菉��t􋭤(�q .8�Ƨ��A���� ���*�P6��� W�C& U.�?����%�J/y�T����/-�o!�A,h��� ����3,�/C� c���C�t��,*Z��6���Y��j�,S��� ��@��&̑�-�+T2�i�q6�c��=݊��ektH?���!S��[i�/Z�$�k<�:!r� T��/�p��Z��q�l�1(� ��2�ٓ����Y�' �Ѷ�����m�V��`%j�_�Z4�~'���j�.<^���ɒ��}���Ů�h�3z7ZYh���w���b��F��4o�|��W�ð�����^1=�]�FTG��x .����f#/� N�J_�W���Y��j7+ �O9���^���NX�m�~� Q�0{��Ą������Ӄ���q����^͗7�����t��� ��]y5Z�_�Z�m���I�I���X]�R5u1�� ����0�}ME^I�������,� Bki���f(� �Z<5�Z�A]�P��&���5��c�X��6������S���^��~�$IJ.q1׻�޻��-��4���H@>i/���@�;ky8�I��l^��s]t*kt�l�О�aj�t��yj�f����Yq��%���]�{�.IJR�$�d+a� JΫ|c�9���� ��S�$X�)!�^�йd�'S�h�X�ڄn\�R�&"> �O��,X٭���>B��~׭���Ӥ6�J=�oBZ����t��X4���Cg�,���Qg mrL�ٯc�e��t�� Z�?����hPv��±��u�j���R������}�Cv��PK 6MxU�78� K _rels/.rels���j�0��{ �{���1F�^ʠ�2��l�$���-}�y����Î��O��v�y�;�؋Ӱ.JP��޵^�����Yű�3G�Ww�g)���>�qQC��D���b!�]�i$L��3����2n���oT�:Z �h����[��4�ი��]��yN�,ە�>�>�j -' V�)�#��EF^6��n���8q"K��H��>_ׄ����eƏ�<⇄�Ud�v�� T�PK 6MxU�$�V� � xl/_rels/workbook.xml.rels���j�0D�� ��ZvZJ)�s)�\[����LlIh7m��UH��Ĭؙ�H���8�OL���*J�M���|4��g��[=� &$��w�74�r}$�M<)p��EJ2GME���MҨ9��ɨ�^w(We�$���O�� ��V �)��C��_�9���J�$���/�:dG]d���WK�s��s��<�[�V�tB��)?�����0_!��!��4�E�ǩy���PK 6MxUS�Zȟ G docProps/app.xml�SAn�0���1e�( �bP8-rhv��ZYD(� ׂ����@�}IRJ���<���C.).��ZQ;[��,gZ�Jmw��~��̲H`K0�b��٥� ��y�1f��Ƃ�D~�yT56g�mS�r�Je�qWUZ�S�-�E��x �%�~4d'�eK�kZ:���ۣO~R|��h�)o� .�����F�iS$� �}�t����Rl\%cY��(�!��;[�Q���-*r!��)�ڂe��S��K�$;=6>R�?]x�5"E�G��S��r�8�1H������j ���x>M�g`��?�����=�z��t������m�r�{�b�w����C[܀�v#���c��[w���I��!`�7Ni$�u:N0�~U��a9h�7�7s�r���i�Oe���PK 6MxU��s@s docProps/core.xml��QO�0���K_��6�2F"�'IL��km�P�ڦ�:���:������ӯ������*��VS����ZH�����C|C"�L ViS҂#���&��“�,Jp�)�s3%D�S��j�F>����m��K����-[͒dBk@&2�c3�)��4�� �)TP�BG�QJ�Y[�?�$YKl �=�Cz��l�fԌC�ϟ����2�K�UŁ���9��P��Ym�nT4�uAO��NJ9\���%���w�w�د�c@D~��_�༌���RfI��igW��6�J���2�Γ��r������=PB(��Z��hi���m 0���]P��V�ϱ������p��A����6� W�Ǝ�{�~���mo�Pg���PK 6MxUs�{Y� � xl/theme/theme1.xml�YOo�6��S���l�u�:E���֦ �C��DK�)Q 餾 �q��aݰˀ�v�h�]�O����� {�c���6iSlC�-������Q�|�^��!��k9"����]��hx�c!�p`�ҵ�DZW�>��7UDb��<���kEJ���-}���"OIk.b�`(B;����n6m;�4�P�c�zs2�>A�����`>`�(�M�L��D�"�S'��s�gbֵ@N��F䞲�R�B�j��޺l/��ZC�� �OIW�fN'�����v����U�`0��%��},uV����<5P�ʻ��n��o��7z���Q÷*����4��v��w+���o��o��^�o����6�n��"F�� :��22KȄ��Fx����P��� �D��k1��� yp�� R�L��>�ǂ�L �$X[)�|�2��B�4U]��CFT�O|��1z�����'��9~�����«8 u������������Wf������o�~i*���G��6� 2g�E��(pHp����3�G�λ-� �����t=��LQ�Z׀���Fs�e�tsfIh.f:n�C�����f)�djbُHM�=��!I�B��b �Ciͯ��\�Bw(�ajtɈ����*�!.slu�7��Q�3�rXGBB`fbIX͍�±Qc3y�Ȥ��\�5�K� �h)M47ż��5���]6��H��Ԅ��9ב;|ڏp�u�I�c?�Sآ�qeT��3$Cp�6ܷ)QgK�[4��$[� SJ^��9�`����V�c���l3 u�}�^���c�(��p����g���x_��W�w�B�����U)��^;g�m�'��5g�̋��!L惜h��<��j�P�� �>�*:�p b�\B(K֡D)�p����ί�l��Ž�X��n���%�|J]P+cpZa�Ko&�)����xfi�K�ٚ7!o�^&8�f!6 f$��^0X���C$#�2F���uJ�u^�5M�F�ͤ�&H�8w�8���X�����,���h�5=�8�Z��1N���Jfaҵ|U���d>i�y[:���D�B�,��*_Z��I*������|�_W�V����O��L&�Wkf�a��g���(8Bc6��v��P GEs1��n���_f���>ev`�F��I-�<^ꐏ4��5���)�s4�{wM�v.4�� �zA 0��h��BE�PQ(�q�e�^�"S ��v�+9��V��(ra��i��J�"AȞ*�|3����Fe�Y�+��wL e����P��&�#r�ɠ٦����p��6^�=��g�E\��kG�ƛ�pƣ�i�����Mᚂ�/(�T���oG|���%��x�S��rr:w4�2Vo���B�i���Ssvk�����l��k�家WS��.2�h��,>��w�~4cJ�����������?PK 6MxU�� �&� �� xl/sharedStrings.xmlս[wב&��_��Zs��� ��T�fE �@$��P����*@@�G�'R��E��d[��l�M��%�RK����l?�'� �/9;"�Ό�3"/ ��EU�;wƎ�_��{����������7�c�oF���������~�f��Wg��;�����`�o�y������څ���F櫃���fo8ܽt��~�������n�o���^�34�ܻsqwo��������/��j�����7�����������|v�����f뵿�־~���Go�D���=��R�o._�����,���n�k�e�wo�-�<��|������V3j_=h��+����R%�4��b�U��������FǏ��� �=�F�������_���9��9y�d+n ��/�עz�����˨���N-�wp���A�>z>��������A/�D}�Z�W�k��雞=ڊ̟Ow���я�����n��5�� ��t�����Vg�l����w�����_;�ǃ���Ax��x�a���;8�K?:9zuO�>���4�c~7�̼��̇_|�{悽�|�5�2>�}�ۋn.�.���wa�ѽ����k����>9z�b�݃eW�y�ߢ���ޣ�]ͅ�{������S�xjӦ�Mk���C���?w�#�}`~�rr�U��w�!����q?�g�l��y�g�+o��M؃��ͧ�'nYvˆ����e6� �����n�<�'����/���洧��cnw�7���h���|5����oܤw������C|�ە����Q��Cs�t@�R��㇣'}�,_�k^���o�%T��J�]�~�p�&��\>9�{�4��莹�G�t'��A uo���Y�m��ë��ݭ��m�7v�� ��m���u�J`׻�vw�! h����Yή�u�_��e?��mj���1h����P-�mn��*W�o\���tý�C��A�����?3���e�O�Y��7FV~s�i�n�l�l�ї���F��m��!�*sSs�›>�?�E��h��O��m�S��#4���?{����5n� 6��$8��j�%�r��, �fb�� ���ݲ�Z��o�#�I�g�=��B�fp�����^��_H����g��d ����Kb�Ә�ϻ����B/\H-uZ{]W��}8Q\��6�c�n^��Dm���w�� �3�c�˴����0��)mem��oYi��S7���b�����h����y�LJ�h�$-������Da�����衣�;Q��*��/�=�%K�7x�;ּ�s�VV+��6��F|4��i��0���,���##�;�7���庳-m��V���K�s����ބ I�?�yJ^>~f���}Z�6@��>u�1�� ����:�bv����+�x���\�ZNf+�t���>�F��_�IS�5�������m[�!e���{3�fnIf*�cO�����g����-8�!�����1*���L���fO�?��ͪDo�?F�84B��x���������X'��(��|�p�������ƂW�1Y�gѭ�%��z� ��A����)筤oס�]nof�>Y��܃[���`]Fkኌ&ո���yUm�����m�̼����}(��/� 5�;ıU�~��99z����T:�wQr�X)��MLעm؈�ô���| N.�IK@�4�;����,�O�B&D�X�ۓ�1$�pE��u�ڱbm7�̈́�C���c�&oM��{Nq[CF�7�mZ��F�����Q}ԅSg܋��Z�'xc��X��s��s�qj?�K9�֠\�f���d"�'L��NJ�d����vNL�����ţn�� �!�2;&v5߀�'��C�̑��u��/Λ�V��/̿v•Ռ��[�1ڦ\�9����X�dt���5������y�`g����}��aœI�u�q�vJ���j»�C!V۬�KQ3��%��+�ʹ;� �bm^@�R�� 1w�ʻ�u��3��1��9��7��Ơ�=�S1��/���3g���i +���Mi#�R�B�Q��� 9�_�a��q� H|��C8zwH�/>��ۅi�t�r*��Y�D�6Zj{T������$��?3�R�r{�A����nϮ��Ϻ=���6W\��j<|����l��Q����o�|��V��^�no�d��񐬁��C��9N���UX�3�y��l�wM͡N��B5�$�nw���yPob3��i����>�&Zʌ��;�� Q�ki��D�&=�W0�n5�_�ւ㜒:5�b��5�h1\V=���jm./S.�r� /�)9��L'v�T����*��5 !���x�������f���_�kMg�(F�A��v��^MF�ە�zR�wn�=5��3fqq�:є��h@��%���;� �;��O�Y�XZ殎���O�~�Z4+��Ռ��<�T&W��'G_D��'G?i�,a����~�����[7M@���7asZ�o�hicE.>����.:@�H O��i~Oކ� O��OϋOjȬ�rYR)c[��84�S�z��-1u����q!S�x+N��*OG�����6 Tcv�@UN^0¼�ڄͦR�:�ڸ�� �~�ݙ|6�`������TmU���v�lT�،��P+6:&�U�Tjݭ�^M�6Ҫ�^��(ݪ>[R�����.�h����,|�v{�;��=GR��_�hj�G��>��{5�d2Bk!��-]y���)�$ZI� ѱڻ��0G�t�,0*��}�u �l=��*�uUA�D2iW +���m�x;[��>+q+F�P�mSW��(ox��C�wWOv�ܟ��菉��t􋭤(�q .8�Ƨ��A���� ���*�P6��� W�C& U.�?����%�J/y�T����/-�o!�A,h��� ����3,�/C� c���C�t��,*Z��6���Y��j�,S��� ��@��&̑�-�+T2�i�q6�c��=݊��ektH?���!S��[i�/Z�$�k<�:!r� T��/�p��Z��q�l�1(� ��2�ٓ����Y�' �Ѷ�����m�V��`%j�_�Z4�~'���j�.<^���ɒ��}���Ů�h�3z7ZYh���w���b��F��4o�|��W�ð�����^1=�]�FTG��x .����f#/� N�J_�W���Y��j7+ �O9���^���NX�m�~� Q�0{��Ą������Ӄ���q����^͗7�����t��� ��]y5Z�_�Z�m���I�I���X]�R5u1�� ����0�}ME^I�������,� Bki���f(� �Z<5�Z�A]�P��&���5��c�X��6������S���^��~�$IJ.q1׻�޻��-��4���H@>i/���@�;ky8�I��l^��s]t*kt�l�О�aj�t��yj�f����Yq��%���]�{�.IJR�$�d+a� JΫ|c�9���� ��S�$X�)!�^�йd�'S�h�X�ڄn\�R�&"> �O��,X٭���>B��~׭���Ӥ6�J=�oBZ����t��X4���Cg�,���Qg mrL�ٯc�e��t�� Z�?����hPv��±��u�j���R������}�Cv��PK 6MxU�78� K _rels/.rels���j�0��{ �{���1F�^ʠ�2��l�$���-}�y����Î��O��v�y�;�؋Ӱ.JP��޵^�����Yű�3G�Ww�g)���>�qQC��D���b!�]�i$L��3����2n���oT�:Z �h����[��4�ი��]��yN�,ە�>�>�j -' V�)�#��EF^6��n���8q"K��H��>_ׄ����eƏ�<⇄�Ud�v�� T�PK 6MxU�$�V� � xl/_rels/workbook.xml.rels���j�0D�� ��ZvZJ)�s)�\[����LlIh7m��UH��Ĭؙ�H���8�OL���*J�M���|4��g��[=� &$��w�74�r}$�M<)p��EJ2GME���MҨ9��ɨ�^w(We�$���O�� ��V �)��C��_�9���J�$���/�:dG]d���WK�s��s��<�[�V�tB��)?�����0_!��!��4�E�ǩy���PK 6MxUS�Zȟ G docProps/app.xml�SAn�0���1e�( �bP8-rhv��ZYD(� ׂ����@�}IRJ���<���C.).��ZQ;[��,gZ�Jmw��~��̲H`K0�b��٥� ��y�1f��Ƃ�D~�yT56g�mS�r�Je�qWUZ�S�-�E��x �%�~4d'�eK�kZ:���ۣO~R|��h�)o� .�����F�iS$� �}�t����Rl\%cY��(�!��;[�Q���-*r!��)�ڂe��S��K�$;=6>R�?]x�5"E�G��S��r�8�1H������j ���x>M�g`��?�����=�z��t������m�r�{�b�w����C[܀�v#���c��[w���I��!`�7Ni$�u:N0�~U��a9h�7�7s�r���i�Oe���PK 6MxU��s@s docProps/core.xml��QO�0���K_��6�2F"�'IL��km�P�ڦ�:���:������ӯ������*��VS����ZH�����C|C"�L ViS҂#���&��“�,Jp�)�s3%D�S��j�F>����m��K����-[͒dBk@&2�c3�)��4�� �)TP�BG�QJ�Y[�?�$YKl �=�Cz��l�fԌC�ϟ����2�K�UŁ���9��P��Ym�nT4�uAO��NJ9\���%���w�w�د�c@D~��_�༌���RfI��igW��6�J���2�Γ��r������=PB(��Z��hi���m 0���]P��V�ϱ������p��A����6� W�Ǝ�{�~���mo�Pg���PK 6MxUs�{Y� � xl/theme/theme1.xml�YOo�6��S���l�u�:E���֦ �C��DK�)Q 餾 �q��aݰˀ�v�h�]�O����� {�c���6iSlC�-������Q�|�^��!��k9"����]��hx�c!�p`�ҵ�DZW�>��7UDb��<���kEJ���-}���"OIk.b�`(B;����n6m;�4�P�c�zs2�>A�����`>`�(�M�L��D�"�S'��s�gbֵ@N��F䞲�R�B�j��޺l/��ZC�� �OIW�fN'�����v����U�`0��%��},uV����<5P�ʻ��n��o��7z���Q÷*����4��v��w+���o��o��^�o����6�n��"F�� :��22KȄ��Fx����P��� �D��k1��� yp�� R�L��>�ǂ�L �$X[)�|�2��B�4U]��CFT�O|��1z�����'��9~�����«8 u������������Wf������o�~i*���G��6� 2g�E��(pHp����3�G�λ-� �����t=��LQ�Z׀���Fs�e�tsfIh.f:n�C�����f)�djbُHM�=��!I�B��b �Ciͯ��\�Bw(�ajtɈ����*�!.slu�7��Q�3�rXGBB`fbIX͍�±Qc3y�Ȥ��\�5�K� �h)M47ż��5���]6��H��Ԅ��9ב;|ڏp�u�I�c?�Sآ�qeT��3$Cp�6ܷ)QgK�[4��$[� SJ^��9�`����V�c���l3 u�}�^���c�(��p����g���x_��W�w�B�����U)��^;g�m�'��5g�̋��!L惜h��<��j�P�� �>�*:�p b�\B(K֡D)�p����ί�l��Ž�X��n���%�|J]P+cpZa�Ko&�)����xfi�K�ٚ7!o�^&8�f!6 f$��^0X���C$#�2F���uJ�u^�5M�F�ͤ�&H�8w�8���X�����,���h�5=�8�Z��1N���Jfaҵ|U���d>i�y[:���D�B�,��*_Z��I*������|�_W�V����O��L&�Wkf�a��g���(8Bc6��v��P GEs1��n���_f���>ev`�F��I-�<^ꐏ4��5���)�s4�{wM�v.4�� �zA 0��h��BE�PQ(�q�e�^�"S ��v�+9��V��(ra��i��J�"AȞ*�|3����Fe�Y�+��wL e����P��&�#r�ɠ٦����p��6^�=��g�E\��kG�ƛ�pƣ�i�����Mᚂ�/(�T���oG|���%��x�S��rr:w4�2Vo���B�i���Ssvk�����l��k�家WS��.2�h��,>��w�~4cJ�����������?PK 6MxU�� �&� �� xl/sharedStrings.xmlս[wב&��_��Zs��� ��T�fE �@$��P����*@@�G�'R��E��d[��l�M��%�RK����l?�'� �/9;"�Ό�3"/ ��EU�;wƎ�_��{����������7�c�oF���������~�f��Wg��;�����`�o�y������څ���F櫃���fo8ܽt��~�������n�o���^�34�ܻsqwo��������/��j�����7�����������|v�����f뵿�־~���Go�D���=��R�o._�����,���n�k�e�wo�-�<��|������V3j_=h��+����R%�4��b�U��������FǏ��� �=�F�������_���9��9y�d+n ��/�עz�����˨���N-�wp���A�>z>��������A/�D}�Z�W�k��雞=ڊ̟Ow���я�����n��5�� ��t�����Vg�l����w�����_;�ǃ���Ax��x�a���;8�K?:9zuO�>���4�c~7�̼��̇_|�{悽�|�5�2>�}�ۋn.�.���wa�ѽ����k����>9z�b�݃eW�y�ߢ���ޣ�]ͅ�{������S�xjӦ�Mk���C���?w�#�}`~�rr�U��w�!����q?�g�l��y�g�+o��M؃��ͧ�'nYvˆ����e6� �����n�<�'����/���洧��cnw�7���h���|5����oܤw������C|�ە����Q��Cs�t@�R��㇣'}�,_�k^���o�%T��J�]�~�p�&��\>9�{�4��莹�G�t'��A uo���Y�m��ë��ݭ��m�7v�� ��m���u�J`׻�vw�! h����Yή�u�_��e?��mj���1h����P-�mn��*W�o\���tý�C��A�����?3���e�O�Y��7FV~s�i�n�l�l�ї���F��m��!�*sSs�›>�?�E��h��O��m�S��#4���?{����5n� 6��$8��j�%�r��, �fb�� ���ݲ�Z��o�#�I�g�=��B�fp�����^��_H����g��d ����Kb�Ә�ϻ����B/\H-uZ{]W��}8Q\��6�c�n^��Dm���w�� �3�c�˴����0��)mem��oYi��S7���b�����h����y�LJ�h�$-������Da�����衣�;Q��*��/�=�%K�7x�;ּ�s�VV+��6��F|4��i��0���,���##�;�7���庳-m��V���K�s����ބ I�?�yJ^>~f���}Z�6@��>u�1�� ����:�bv����+�x���\�ZNf+�t���>�F��_�IS�5�������m[�!e���{3�fnIf*�cO�����g����-8�!�����1*���L���fO�?��ͪDo�?F�84B��x���������X'��(��|�p�������ƂW�1Y�gѭ�%��z� ��A����)筤oס�]nof�>Y��܃[���`]Fkኌ&ո���yUm�����m�̼����}(��/� 5�;ıU�~��99z����T:�wQr�X)��MLעm؈�ô���| N.�IK@�4�;����,�O�B&D�X�ۓ�1$�pE��u�ڱbm7�̈́�C���c�&oM��{Nq[CF�7�mZ��F�����Q}ԅSg܋��Z�'xc��X��s��s�qj?�K9�֠\�f���d"�'L��NJ�d����vNL�����ţn�� �!�2;&v5߀�'��C�̑��u��/Λ�V��/̿v•Ռ��[�1ڦ\�9����X�dt���5������y�`g����}��aœI�u�q�vJ���j»�C!V۬�KQ3��%��+�ʹ;� �bm^@�R�� 1w�ʻ�u��3��1��9��7��Ơ�=�S1��/���3g���i +���Mi#�R�B�Q��� 9�_�a��q� H|��C8zwH�/>��ۅi�t�r*��Y�D�6Zj{T������$��?3�R�r{�A����nϮ��Ϻ=���6W\��j<|����l��Q����o�|��V��^�no�d��񐬁��C��9N���UX�3�y��l�wM͡N��B5�$�nw���yPob3��i����>�&Zʌ��;�� Q�ki��D�&=�W0�n5�_�ւ㜒:5�b��5�h1\V=���jm./S.�r� /�)9��L'v�T����*��5 !���x�������f���_�kMg�(F�A��v��^MF�ە�zR�wn�=5��3fqq�:є��h@��%���;� �;��O�Y�XZ殎���O�~�Z4+��Ռ��<�T&W��'G_D��'G?i�,a����~�����[7M@���7asZ�o�hicE.>����.:@�H O��i~Oކ� O��OϋOjȬ�rYR)c[��84�S�z��-1u����q!S�x+N��*OG�����6 Tcv�@UN^0¼�ڄͦR�:�ڸ�� �~�ݙ|6�`������TmU���v�lT�،��P+6:&�U�Tjݭ�^M�6Ҫ�^��(ݪ>[R�����.�h����,|�v{�;��=GR��_�hj�G��>��{5�d2Bk!��-]y���)�$ZI� ѱڻ��0G�t�,0*��}�u �l=��*�uUA�D2iW +���m�x;[��>+q+F�P�mSW��(ox��C�wWOv�ܟ��菉��t􋭤(�q .8�Ƨ��A���� ���*�P6��� W�C& U.�?����%�J/y�T����/-�o!�A,h��� ����3,�/C� c���C�t��,*Z��6���Y��j�,S��� ��@��&̑�-�+T2�i�q6�c��=݊��ektH?���!S��[i�/Z�$�k<�:!r� T��/�p��Z��q�l�1(� ��2�ٓ����Y�' �Ѷ�����m�V��`%j�_�Z4�~'���j�.<^���ɒ��}���Ů�h�3z7ZYh���w���b��F��4o�|��W�ð�����^1=�]�FTG��x .����f#/� N�J_�W���Y��j7+ �O9���^���NX�m�~� Q�0{��Ą������Ӄ���q����^͗7�����t��� ��]y5Z�_�Z�m���I�I���X]�R5u1�� ����0�}ME^I�������,� Bki���f(� �Z<5�Z�A]�P��&���5��c�X��6������S���^��~�$IJ.q1׻�޻��-��4���H@>i/���@�;ky8�I��l^��s]t*kt�l�О�aj�t��yj�f����Yq��%���]�{�.IJR�$�d+a� JΫ|c�9���� ��S�$X�)!�^�йd�'S�h�X�ڄn\�R�&">
Thần Bài 1 Châu Nhuận Phát 1989

Thần Bài 1 Châu Nhuận Phát 1989

PK 6MxUG�D�X � [Content_Types].xml��MN�0���"�%nY ��vAa �(0����ؖg�w{&i�@�nbE�{��y��d۸l m�����X�(���)���F��;@1_�����c)j�x/%��E��y� �QĿi!��K� y3�J<���Z1�0?Y�L%zV c��Ib7�����a/l٥P1:�q�r��j��j0A����u�""���(� ���W�M��)Tj�({ܲ�>�O��,X٭���>B��~׭���Ӥ6�J=�oBZ����t��X4���Cg�,���Qg mrL�ٯc�e��t�� Z�?����hPv��±��u�j���R������}�Cv��PK 6MxU�78� K _rels/.rels���j�0��{ �{���1F�^ʠ�2��l�$���-}�y����Î��O��v�y�;�؋Ӱ.JP��޵^�����Yű�3G�Ww�g)���>�qQC��D���b!�]�i$L��3����2n���oT�:Z �h����[��4�ი��]��yN�,ە�>�>�j -' V�)�#��EF^6��n���8q"K��H��>_ׄ����eƏ�<⇄�Ud�v�� T�PK 6MxU�$�V� � xl/_rels/workbook.xml.rels���j�0D�� ��ZvZJ)�s)�\[����LlIh7m��UH��Ĭؙ�H���8�OL���*J�M���|4��g��[=� &$��w�74�r}$�M<)p��EJ2GME���MҨ9��ɨ�^w(We�$���O�� ��V �)��C��_�9���J�$���/�:dG]d���WK�s��s��<�[�V�tB��)?�����0_!��!��4�E�ǩy���PK 6MxUS�Zȟ G docProps/app.xml�SAn�0���1e�( �bP8-rhv��ZYD(� ׂ����@�}IRJ���<���C.).��ZQ;[��,gZ�Jmw��~��̲H`K0�b��٥� ��y�1f��Ƃ�D~�yT56g�mS�r�Je�qWUZ�S�-�E��x �%�~4d'�eK�kZ:���ۣO~R|��h�)o� .�����F�iS$� �}�t����Rl\%cY��(�!��;[�Q���-*r!��)�ڂe��S��K�$;=6>R�?]x�5"E�G��S��r�8�1H������j ���x>M�g`��?�����=�z��t������m�r�{�b�w����C[܀�v#���c��[w���I��!`�7Ni$�u:N0�~U��a9h�7�7s�r���i�Oe���PK 6MxU��s@s docProps/core.xml��QO�0���K_��6�2F"�'IL��km�P�ڦ�:���:������ӯ������*��VS����ZH�����C|C"�L ViS҂#���&��“�,Jp�)�s3%D�S��j�F>����m��K����-[͒dBk@&2�c3�)��4�� �)TP�BG�QJ�Y[�?�$YKl �=�Cz��l�fԌC�ϟ����2�K�UŁ���9��P��Ym�nT4�uAO��NJ9\���%���w�w�د�c@D~��_�༌���RfI��igW��6�J���2�Γ��r������=PB(��Z��hi���m 0���]P��V�ϱ������p��A����6� W�Ǝ�{�~���mo�Pg���PK 6MxUs�{Y� � xl/theme/theme1.xml�YOo�6��S���l�u�:E���֦ �C��DK�)Q 餾 �q��aݰˀ�v�h�]�O����� {�c���6iSlC�-������Q�|�^��!��k9"����]��hx�c!�p`�ҵ�DZW�>��7UDb��<���kEJ���-}���"OIk.b�`(B;����n6m;�4�P�c�zs2�>A�����`>`�(�M�L��D�"�S'��s�gbֵ@N��F䞲�R�B�j��޺l/��ZC�� �OIW�fN'�����v����U�`0��%��},uV����<5P�ʻ��n��o��7z���Q÷*����4��v��w+���o��o��^�o����6�n��"F�� :��22KȄ��Fx����P��� �D��k1��� yp�� R�L��>�ǂ�L �$X[)�|�2��B�4U]��CFT�O|��1z�����'��9~�����«8 u������������Wf������o�~i*���G��6� 2g�E��(pHp����3�G�λ-� �����t=��LQ�Z׀���Fs�e�tsfIh.f:n�C�����f)�djbُHM�=��!I�B��b �Ciͯ��\�Bw(�ajtɈ����*�!.slu�7��Q�3�rXGBB`fbIX͍�±Qc3y�Ȥ��\�5�K� �h)M47ż��5���]6��H��Ԅ��9ב;|ڏp�u�I�c?�Sآ�qeT��3$Cp�6ܷ)QgK�[4��$[� SJ^��9�`����V�c���l3 u�}�^���c�(��p����g���x_��W�w�B�����U)��^;g�m�'��5g�̋��!L惜h��<��j�P�� �>�*:�p b�\B(K֡D)�p����ί�l��Ž�X��n���%�|J]P+cpZa�Ko&�)����xfi�K�ٚ7!o�^&8�f!6 f$��^0X���C$#�2F���uJ�u^�5M�F�ͤ�&H�8w�8���X�����,���h�5=�8�Z��1N���Jfaҵ|U���d>i�y[:���D�B�,��*_Z��I*������|�_W�V����O��L&�Wkf�a��g���(8Bc6��v��P GEs1��n���_f���>ev`�F��I-�<^ꐏ4��5���)�s4�{wM�v.4�� �zA 0��h��BE�PQ(�q�e�^�"S ��v�+9��V��(ra��i��J�"AȞ*�|3����Fe�Y�+��wL e����P��&�#r�ɠ٦����p��6^�=��g�E\��kG�ƛ�pƣ�i�����Mᚂ�/(�T���oG|���%��x�S��rr:w4�2Vo���B�i���Ssvk�����l��k�家WS��.2�h��,>��w�~4cJ�����������?PK 6MxU�� �&� �� xl/sharedStrings.xmlս[wב&��_��Zs��� ��T�fE �@$��P����*@@�G�'R��E��d[��l�M��%�RK����l?�'� �/9;"�Ό�3"/ ��EU�;wƎ�_��{����������7�c�oF���������~�f��Wg��;�����`�o�y������څ���F櫃���fo8ܽt��~�������n�o���^�34�ܻsqwo��������/��j�����7�����������|v�����f뵿�־~���Go�D���=��R�o._�����,���n�k�e�wo�-�<��|������V3j_=h��+����R%�4��b�U��������FǏ��� �=�F�������_���9��9y�d+n ��/�עz�����˨���N-�wp���A�>z>��������A/�D}�Z�W�k��雞=ڊ̟Ow���я�����n��5�� ��t�����Vg�l����w�����_;�ǃ���Ax��x�a���;8�K?:9zuO�>���4�c~7�̼��̇_|�{悽�|�5�2>�}�ۋn.�.���wa�ѽ����k����>9z�b�݃eW�y�ߢ���ޣ�]ͅ�{������S�xjӦ�Mk���C���?w�#�}`~�rr�U��w�!����q?�g�l��y�g�+o��M؃��ͧ�'nYvˆ����e6� �����n�<�'����/���洧��cnw�7���h���|5����oܤw������C|�ە����Q��Cs�t@�R��㇣'}�,_�k^���o�%T��J�]�~�p�&��\>9�{�4��莹�G�t'��A uo���Y�m��ë��ݭ��m�7v�� ��m���u�J`׻�vw�! h����Yή�u�_��e?��mj���1h����P-�mn��*W�o\���tý�C��A�����?3���e�O�Y��7FV~s�i�n�l�l�ї���F��m��!�*sSs�›>�?�E��h��O��m�S��#4���?{����5n� 6��$8��j�%�r��, �fb�� ���ݲ�Z��o�#�I�g�=��B�fp�����^��_H����g��d ����Kb�Ә�ϻ����B/\H-uZ{]W��}8Q\��6�c�n^��Dm���w�� �3�c�˴����0��)mem��oYi��S7���b�����h����y�LJ�h�$-������Da�����衣�;Q��*��/�=�%K�7x�;ּ�s�VV+��6��F|4��i��0���,���##�;�7���庳-m��V���K�s����ބ I�?�yJ^>~f���}Z�6@��>u�1�� ����:�bv����+�x���\�ZNf+�t���>�F��_�IS�5�������m[�!e���{3�fnIf*�cO�����g����-8�!�����1*���L���fO�?��ͪDo�?F�84B��x���������X'��(��|�p�������ƂW�1Y�gѭ�%��z� ��A����)筤oס�]nof�>Y��܃[���`]Fkኌ&ո���yUm�����m�̼����}(��/� 5�;ıU�~��99z����T:�wQr�X)��MLעm؈�ô���| N.�IK@�4�;����,�O�B&D�X�ۓ�1$�pE��u�ڱbm7�̈́�C���c�&oM��{Nq[CF�7�mZ��F�����Q}ԅSg܋��Z�'xc��X��s��s�qj?�K9�֠\�f���d"�'L��NJ�d����vNL�����ţn�� �!�2;&v5߀�'��C�̑��u��/Λ�V��/̿v•Ռ��[�1ڦ\�9����X�dt���5������y�`g����}��aœI�u�q�vJ���j»�C!V۬�KQ3��%��+�ʹ;� �bm^@�R�� 1w�ʻ�u��3��1��9��7��Ơ�=�S1��/���3g���i +���Mi#�R�B�Q��� 9�_�a��q� H|��C8zwH�/>��ۅi�t�r*��Y�D�6Zj{T������$��?3�R�r{�A����nϮ��Ϻ=���6W\��j<|����l��Q����o�|��V��^�no�d��񐬁��C��9N���UX�3�y��l�wM͡N��B5�$�nw���yPob3��i����>�&Zʌ��;�� Q�ki��D�&=�W0�n5�_�ւ㜒:5�b��5�h1\V=���jm./S.�r� /�)9��L'v�T����*��5 !���x�������f���_�kMg�(F�A��v��^MF�ە�zR�wn�=5��3fqq�:є��h@��%���;� �;��O�Y�XZ殎���O�~�Z4+��Ռ��<�T&W��'G_D��'G?i�,a����~�����[7M@���7asZ�o�hicE.>����.:@�H O��i~Oކ� O��OϋOjȬ�rYR)c[��84�S�z��-1u����q!S�x+N��*OG�����6 Tcv�@UN^0¼�ڄͦR�:�ڸ�� �~�ݙ|6�`������TmU���v�lT�،��P+6:&�U�Tjݭ�^M�6Ҫ�^��(ݪ>[R�����.�h����,|�v{�;��=GR��_�hj�G��>��{5�d2Bk!��-]y���)�$ZI� ѱڻ��0G�t�,0*��}�u �l=��*�uUA�D2iW +���m�x;[��>+q+F�P�mSW��(ox��C�wWOv�ܟ��菉��t􋭤(�q .8�Ƨ��A���� ���*�P6��� W�C& U.�?����%�J/y�T����/-�o!�A,h��� ����3,�/C� c���C�t��,*Z��6���Y��j�,S��� ��@��&̑�-�+T2�i�q6�c��=݊��ektH?���!S��[i�/Z�$�k<�:!r� T��/�p��Z��q�l�1(� ��2�ٓ����Y�' �Ѷ�����m�V��`%j�_�Z4�~'���j�.<^���ɒ��}���Ů�h�3z7ZYh���w���b��F��4o�|��W�ð�����^1=�]�FTG��x .����f#/� N�J_�W���Y��j7+ �O9���^���NX�m�~� Q�0{��Ą������Ӄ���q����^͗7�����t��� ��]y5Z�_�Z�m���I�I���X]�R5u1�� ����0�}ME^I�������,� Bki���f(� �Z<5�Z�A]�P��&���5��c�X��6������S���^��~�$IJ.q1׻�޻��-��4���H@>i/���@�;ky8�I��l^��s]t*kt�l�О�aj�t��yj�f����Yq��%���]�{�.IJR�$�d+a� JΫ|c�9���� ��S�$X�)!�^�йd�'S�h�X�ڄn\�R�&

Head Honda Thành Phát 1 – Châu Thành

Head Honda Thành Phát 1 là cửa hàng xe máy Honda Việt Nam Ủy Nhiệm. Địa chỉ tại 786 Kp Minh Long, Minh Lương, Châu Thành, Kiên Giang.

Honda được thành lập ngày 24 tháng 9 năm 1948, bởi Soichiro Honda. Từ 1970 đến nay, công ty là nhà sản xuất xe máy lớn nhất thế giới. Honda Việt Nam được thành lập vào năm 1996.

– Xe số – Xe tay ga – Xe côn tay – Xe mô tô

Head Ủy Nhiệm Honda là cửa hàng được công ty Honda Việt Nam Ủy Quyền. Head chỉ được bán và trưng bày duy nhất các dòng xe, phụ tùng, phụ kiện do công ty Honda Việt Nam cung cấp. Sản phẩm có chế độ bảo hành kiểm tra định kỳ trong vòng 3 năm riêng cho từng dòng xe. Quý khách có thể mang xe cùng sổ bảo hành đến bất kỳ Head Honda Ủy nhiệm nào để thực hiện các chế độ kiểm tra định kỳ, bảo hành hoàn toàn miễn phí tiền công.

Truy cập website Honda để biết thêm thông tin về danh sách các Head Honda Ủy Nhiệm và các chế độ quà tặng mua xe, kiểm tra định kỳ, bảo hành.

Honda Việt Nam tự hào mang đến cho khách hàng những sản phẩm chất lượng cao. Dịch vụ tận tâm và những đóng góp vì một xã hội giao thông lành mạnh. Với khẩu hiệu “Sức mạnh của những Ước mơ”, Honda mong muốn được chia sẻ và cùng mọi người thực hiện ước mơ thông qua việc tạo thêm ra nhiều niềm vui mới cho người dân và xã hội.

Hãy đến ngay cửa hàng xe máy Honda ủy nhiệm, để trải nghiệm và mua sắm.

Huyền thoại về sự ra đời của thần Zeus

Zeus là đứa con thứ 6 của Titan Kronos và Rhera. Với mặc cảm về tội giết cha, thần Kronos luôn luôn lo sợ là quyền lực của mình sẽ không tồn tại được lâu. Ông bị ám ảnh bởi một ý nghĩ cho rằng rồi có lúc đến lượt các con của mình sẽ lại nổi loạn trừng phạt chính mình, giống như lúc ông đã trừng phạt người cha mình vậy.

Vậy nên Kronos liền ra lệnh cho vợ ông là nữ thần Rhera phải đem ngay những đứa con mà bà vừa sinh ra đến cho Kronos, mục đích là để ông nuốt chửng ngay chúng không chút thương xót. Và thế là thần Kronos lần lượt nuốt 5 người con của mình vào bụng, đó là ba người con gái Demeter, Hera, Hestia và hai con trai là Hades và Poseidon.

Không thể để cho Kronos nuốt chửng mất đứa con út của mình sắp sửa ra đời Rhera liền khóc lóc van xin mẹ nàng là nữ thần Gaia giúp đỡ. Theo lời khuyên của Gaia, bà bỏ trốn đến hòn đảo Crete trên biển Địa Trung Hải. Tại đây, bà trú trong một chiếc hang sâu trên núi lửa và đã sinh hạ ra thần Zeus. Giấu con ở đó, nữ thần Rhera quay trở về và trao cho Kronos một hòn đá bọc trong một chiếc tã lót thay cho đứa trẻ mới sinh. Không hề nghi ngờ, Kronos liền nuốt ngay cả hòn đá lẫn chiếc tã vào bụng.

Rhera đã bí mật nuôi dưỡng thần Zeus trong hang động Mount Ida tại đảo Crete. Bà đã phái khoảng 3, 5 hoặc 9 linh hồn Daimones, các Kourete và các Daktyloi xuống đảo Crete để bảo vệ đứa con mới sinh bé bỏng. Để giữ cho Zeus được an toàn khỏi người cha ăn thịt con Kronos, bọn chúng đã nhấn chìm tiếng khóc của trẻ con trong những vũ điệu điên cuồng với tiếng loảng xoảng của giáo mác và khiên, tránh cho chàng khỏi phải chịu chung số phận bất hạnh với các anh trai chị gái.

Zeus càng lớn càng cường tráng khoẻ mạnh và khôi ngô tuấn tú. Sau khi biết chuyện về các anh chị của mình, Zeus đã nổi loạn chống lại cha và buộc cha phải nhả các anh các chị của chàng ra. Kronos già nua không chống lại được sức khỏe của Zeus có thêm sự giúp sức của nữ thần Gaia và nữ thần Trí Tuệ Metis - vợ thứ nhất của Zeus.

Không bao lâu sau, Zeus liên minh với các anh em của mình, tuyên chiến với Kronos và với các thần khổng lồ Titan để giành quyền cai trị thế giới. Họ tìm đến những người khổng lồ một mắt nhờ chế tạo ra các loại vũ khí quyền lực. Họ đã tạo ra chiếc mũ tử thần cho Hades, cây đinh ba cho Poseidon và tia sét dành cho thần Zeus.

Sau đó Zeus đã giết Kampe (ác nữ rồng canh gác địa ngục) để giải thoát các Cyclop và Hekatonkheire cũng như yêu cầu họ tham chiến. Những Cyclop và Hekatonkheire đã giúp xây dựng nên lâu đài ở đỉnh Olympus và chế tạo vũ khí cho các vị thần Olympus.

Một cuộc chiến kéo dài đằng đẵng 10 năm đã nổ ra giữa các Titan và các vị Thần và quân đồng minh. Cuối cùng tất cả Titan, quân đồng minh và toàn bộ những kẻ đi theo Titan như Iapetos, Koios, Krios hay Hyperion đều bị đày xuống vực Tartarus. Kronos bị giết và xé thành trăm mảnh bằng chính lưỡi hái của ông ta trước khi bị ném xuống địa ngục.

Ngoài tra, Atlas bị nguyền rủa phải chống đã bầu trời suốt phần đời còn lại, Menoitios bị quật ngã bởi tia sét của thần Zeus và bị ném vào địa ngục Erebos. Còn về phần cung điện của Kronos ở núi Othrys, nó đã bị các Hekatonkheire chôn vùi bởi hàng trăm tảng đá.

Bên ngoài cổng có các vị thần trăm tay Hekatonkheire ngày đêm canh gác để trông không cho một vị thần Titan nào thoát khỏi được cái vương quốc tăm tối vĩnh hằng này. Quyền cai trị thế giới của các vị thần Titan từ nay chấm dứt. Bắt đầu thời đại của các vị thần trên núi Olympus.

Tên gọi các vị thần trên núi Olympus dùng để chỉ các thần thuộc thế hệ thần thứ hai sau thế hệ các thần khổng lồ, và sở dĩ họ được gọi như vậy là vì các vị thần nay đã lấy quả núi Olympus làm đại bản doanh trong cuộc giao tranh với các vị thần Titan. Nhưng nhiều khi tên gọi này lại được dùng để dành cho thần Zeus cùng đoàn tuỳ tùng của thần ngự trên núi Olympus sau khi ông đã phân chia quyền lực và lãnh địa cai quản cho các anh em của mình.

Vị thần tối cao trên đỉnh Olympus

Sau chiến thắng, để thưởng công cho các anh chị ruột của mình thần Zeus đã chia phần biển cả cho thần Poseidon; chia vương quốc của các linh hồn người chết dưới lòng đất cho thần Hades; để cho nữ thần Hera vừa là vợ vừa là chị gái mình cai quản công việc đời sống hàng ngày của hoàng cung trên thiên đình, cai quản đời sống gia đình và đời sống vợ chồng của muôn loài; giao cho nữ thần Hestia cai quản công việc nội trợ bếp núc; giao cho nữ thần Demeter công việc cai quản mùa màng, nghề nông.

Về phần mình, với tư cách là chủ nhân của sấm sét, thần Zeus giữ lấy quyền cai quản Thượng Giới. Còn mặt đất thì vẫn thuộc quyền cai quản chung của tất cả sáu anh chị em. Mặc dù đã phân chia quyền lực như vậy, nhưng ngự ở trên cùng vẫn là thần Zeus.

Ông là người cai quản tối cao đối với số phận của cả thần linh lẫn người trần, là người sắp đặt mọi việc trên thế gian. Từ nay trật tự được vĩnh viễn thiết lập trong vũ trụ với Zeus là vị thần tối cao của toàn thể muôn loài không có sự tách biệt giữa loài thần và loài người.

Zeus được miêu tả là một người đàn ông da trắng cơ bắp, râu màu đen hoặc nâu, trông rất giống với cha mình là Kronos cũng như các anh em khác như Poseidon hay Hades. Ông là một trong 3 vị thần mạnh nhất cùng với Poseidon và Hades. Theo truyền thuyết Hy Lạp cổ, Zeus mạnh hơn tất cả các thần ngay cả khi sức mạnh của họ tập hợp lại nên các thần đều e ngại sức mạnh của ông và chẳng một ai muốn đối đầu trực tiếp với ông cả.

Đảm nhiệm vị trí là thần của bầu trời, Zeus hoàn toàn kiểm soát gió, bão, mưa, độ ẩm, mây, sấm chớp và thời tiết. Ngài trị vì các vì sao, ngày và đêm, mặt trăng và mặt trời, quyết định tuổi thọ của con người và cả thời gian. Ông còn có thể kiểm soát toàn bộ sức mạnh của các con, chị em của ông và Zeus có thể ban tặng hoặc tước đoạt sức mạnh ấy một cách dễ dàng.

Zeus cũng có thể kiểm soát cả vận mệnh tuy nhiên vẫn chưa mạnh bằng các tiên nữ thời khắc –Moirae hay các vị thần thuở sơ khai. Về mặt sức mạnh thể chất, Zeus có thể nâng cả một ngọn núi và di chuyển với một tốc độ kinh ngạc. Zeus mạnh đến mức có thể ra lệnh cho toàn bộ các thần Olympus và các anh chị của mình. Ông mạnh hơn hầu hết các thần nhưng vẫn phải e dè trước sức mạnh của 2 người anh là Poseidon và Hades.

Zeus chính là vua của các vị vua. Ông tạo ra công lý, luật lê, danh dự, trật tự và là người bảo giữ lời thề, nhiệt huyết cũng như sự lãnh đạo. Zeus trừng phạt cái xấu và giết chết bất cứ ai thất hứa. Ông kiểm soát tất cả các cuộc chiến. Zeus chính là đại diện cho cuộc sống của loài người, là bộ mặt của toàn thể cư dân và nền văn hóa Hy Lạp.

Hóa ra đúng như những gì người ta vẫn thường nói, Field of Dreams là một bộ phim sến súa nói về bóng chày. Nhưng nó không phải là một bộ phim sến thông thường, Field of Dreams có sức mạnh của một trăm tấn hành đã được thái nhỏ, tức là dễ khiến người ta khóc lóc ỉ ôi chỉ trong nháy mắt. Bộ phim có rất nhiều thông điệp, và chỉ cần cảm nhận được một trong những thông điệp đó, đồng cảm với ước mơ và mong muốn của chỉ một trong các nhân vật, mình nghĩ nó đã đủ khiến người xem không phân biệt già trẻ giới tính khóc sướt mướt. Biết sao giờ, nói một cách cao siêu và cực kỳ sáo mòn, ai trong đời cũng có một hoặc nhiều điều hối tiếc trong quá khứ mà ta không làm gì để sửa chữa được, Field of Dreams chỉ đơn giản là một sân bóng chày kỳ diệu có thể giúp các nhân vật trong phim xóa bỏ được những điều hối tiếc đó, tiếp tục giấc mơ dang dở của họ. Và vì vậy, khi nhìn những con ma được chơi bóng, khán giả cảm thấy ấm lòng và có thêm chút hy vọng hơn vào cuộc đời bế tắc của họ. Nghĩ mà xem, nếu mười mấy con ma có thể chờ vài chục năm để được tiếp tục mong ước được chơi bóng, mình cũng có thể. Mình chỉ cần chết, chờ đợi thời thế đổi khác, biết đâu mình có thể trở thành tỷ phú Vietlot.

Câu chuyện bắt đầu từ anh nông dân Ray Kinsella ở Iowa trong một ngày đẹp trời bỗng nghe được một tiếng nói lạ thì thầm bảo anh phải xây một sân bóng chày. Là một người bình thường với Daddy Issue to đùng, đương nhiên anh này không đi khám tâm thần (ai lại đi khám chỉ vì nghe thấy vài tiếng nói trong đầu chứ) mà quyết định phá ngô trên cánh đồng nhà mình để xây dựng một sân bóng chày thật. Có những điều trong cách Ray nói về mong ước của ảnh rất giống như nỗi sợ của mình và nó giống như như mong muốn và nỗi sợ của hầu hết con người. Lý do anh này đưa ra cũng khá thuyết phục: ảnh chỉ muốn “tự phát” một lần trong đời và không muốn kết thúc cuộc đời như ông già mình, đó là chỉ sống mà không theo đuổi ước mơ. Sự thật nếu mình là Ray, mình cũng sẽ xây cái sân đó, cho dù ý tưởng đó có điên khùng, vô lý và ngu si như thế nào. May mắn cho Ray, phía sau anh là sự ủng hộ của bà vợ hiền Annie và cô con gái Karin. Để xây dựng và duy trì cái sân bóng vô tích sự ấy, hai vợ chồng đã dùng toàn bộ tiền tiết kiệm và đẩy nông trại nhà mình tới bờ vực phá sản. Nhưng những sự chi xài vô căn cứ ấy hóa ra lại không hề vô nghĩa, hồn ma của Shoeless Joe Jackson đã ghé sân nhà họ.

Ít ngày sau, nhiều hồn ma khác cũng kéo tới sân nhà anh nông dân để chơi bóng, và đương nhiên, theo lý lẽ của phim, chỉ có Ray và gia đình anh là thấy được. Chỉ cần thấy những con người của quá khứ đang hồn nhiên chơi bóng trước mặt, mọi do dự, lo lắng về kinh tế, phá sản này nọ đã không còn nữa, Ray quyết định giữ sân bóng bằng mọi giá. Nhưng như thế vẫn chưa đủ, giọng nói ma ám trong đầu Ray lại có thêm một thông điệp khác. Để giải đáp cho thông điệp này, anh chàng Ray lại bỏ vợ, bỏ con (bên bờ vực vô gia cư) đi tìm nhà văn Terrence Mann, rồi lại cùng ông nhà văn này đi tìm ông bác sỹ già Graham, cuối cùng lại chỉ gặp được hai hồn ma một già một trẻ của ông bác sỹ. Chuyến hành trình của Ray không chỉ giúp ông nhà văn “mở mắt”, giúp hồn ma trẻ của ông bác sỹ đạt được mơ ước, chuyến hành trình còn giúp Ray thú nhận cái Daddy Issue của mình và đối diện với sự tiếc nuối của bản thân về cách anh đối xử với ông cha già.

Những nhân vật gắn bó với cái “Field of dreams” ấy của Ray, đương nhiên họ cũng có mơ ước, nhưng theo mình nghĩ, thứ khiến họ có mặt ở sân bóng, hy vọng, bấu víu lấy nó chỉ đơn giản là sự nuối tiếc. Tất cả bọn họ đều đã sống đủ cuộc đời của mình, và trong cuộc đời đó, họ đều có những sai lầm, những khoảnh khắc họ ước mình đã không hành động như thế, để rồi kết cục cuối cùng chỉ là sự hối hận vô biên. Nỗi hối hận lớn lao đến nỗi chết ngắc ngắc rồi mà họ còn không chịu siêu thoát, rồi mấy chục năm sau phải đi ám anh nông dân nhà nghèo Ray. Cái sân bóng ấy không phải đại diện cho ước mơ, nó là mong mỏi chuộc lại lỗi lầm, lấy lại những sự nuối tiếc thời trẻ mà họ ước mình đã có thể làm khác hơn, chỉ thế thôi. Sân bóng của những con ma, đó là ““Field of regrets”, còn sân bóng của Ray, nó mới thực sự là “Field of dreams”, bởi chính những hồn ma bóng quế vật vờ chơi bóng chày trong nông trại nhà Ray đã thực sự thắp lên ước mơ cho anh, và cho người xem (bởi vì chỉ có người đang sống mới thực sự có thể thực hiện ước mơ nhé). Bằng một cách sến rện và đầy triết lý bác học của một phim tâm lý xã hội ngày xưa, những câu chuyện được kể trong phim mang cho người xem sự đồng cảm và buồn bã chính hiệu.

Đầu tiên phải nhắc đến Shoeless Joe Jackson. Là một người chỉ biết đến thứ bóng chày “thậm xưng” trong truyện tranh Nhật Bản, mình thừa nhận mình không biết tí gì bóng chày luôn. Sau khi kiểm tra wiki và lười biếng thừa nhận mọi thông tin bộ phim cung cấp là đúng, mình biết được Shoeless Joe Jackson là một nhân vật có thật trong lịch sử. Được công nhận là một trong những cầu thủ bóng chày vĩ đại nhất trong nền bóng chày Mỹ, thế nhưng tên tuổi của Shoeless Joe Jackson lại gắn bó với xì-căng-đan bán độ tại giải World Series 1919. Thì đúng là mình không biết gì về bóng chày, nhưng khi một danh hiệu đã được gắn với chữ “world”, mình nghĩ nó hẳn phải rất danh giá. Thế nhưng ông này và bảy đồng đội bị cáo buộc nhận tiền của đám cá độ để dàn xếp kết quả trận chung kết, hậu quả là bị cấm thi đấu chuyên nghiệp vĩnh viễn. Bây giờ người ta vẫn còn tranh cãi là Shoeless Joe Jackson có thật sự bán độ hay không. Theo bộ phim thì ổng đã nhận tiền nhưng vẫn thi đấu hết sức, không làm gì để đội bóng bị thua cả. Mình cho đây là hành động láo toét nhất chưa từng có. Nếu có thứ gọi là đạo đức, là mơ ước, là khát vọng được bước tới đỉnh cao của một vận động viên, chẳng ai trong số họ đã thực hiện hành vi bán độ hết. Và nếu thực sự đã cam kết bán độ rồi thì cũng nên làm cho đến nơi đến chốn chứ. Ai đời ngậm miệng ăn tiền rồi còn bày đặt tinh thần thể thao trỗi dậy, chơi cống hiến hết sức, để cuối cùng không ai biết ổng muốn gì, có thực sự bán độ hay không. Bộ phim không thực sự nói trắng đen ý kiến của mình, nhưng nó rõ ràng bênh vực Shoeless Joe Jackson thấy rõ khi xây dựng ông này là một cầu thủ xuất sắc, là thần tượng của cha Ray, một con người yêu bóng chày vô hạn, tùm lum tùm la, Joe có vẻ là một người tốt. Nhưng đối với mình ấy à, cho dù bộ phim có tô hồng Joe nhiều thế nào, nhưng khi ông ta đã nhận tiền, cho dù có cố tình chơi thua hay không, ông cũng đã bán độ, tức là đã phản bội chính mơ ước của mình.

Cái giá mà Shoeless Joe Jackson và bảy người đồng đội của ông phải trả là vô cùng hợp lý và đắt đỏ. Họ kết thúc sự nghiệp đỉnh cao của mình bằng một vết nhơ không thể gột rửa, niềm hạnh phúc trên sân bóng cũng vì thế không còn nữa. Việc cấm thi đấu vĩnh viễn là một đòn giáng mạnh vào Joe, bởi vì ông rõ ràng là vẫn còn yêu bóng chày rất nhiều. Mình xem phim thì cứ tưởng tượng đến hồn ma của Joe, vận nguyên bộ đồng phục quý giá, lang thang khắp bang này qua bang khác, vật vã, lờ đờ, cuối cùng mấy chục năm sau lạc tới cái sân bóng chày bỏ hoang của anh nông dân Ray. Và kinh hơn cả phim The Sixth Sense, cả gia đình nhà anh Ray này không những không sợ ma mà còn mời Joe khi nào rảnh cứ ghé qua thoải mái. Người ta đã mời thì mình không khách sáo, Joe rủ những người đồng đội bán độ của anh cùng tới. Cũng giống như Joe, những người đồng đội của anh đều áy náy đến mức chả ai mồ yên mả đẹp.

Để có thể chơi một trận đấu thực thụ, có thêm nhiều hồn ma của các danh thủ bóng chày tới. Họ tới vì lý do gì thì mình không rõ, có thể chỉ đơn giản giống như Joe, họ muốn chơi bóng chày thêm một lần nữa, chơi bù cho cuộc đời thật đã bị chính họ phí hoài, chơi bù để chuộc lại những sai lầm trong quá khứ, chơi để tìm lại giá trị của bản thân, chơi chỉ để chơi,... cái mà mình chắc chắn, lần này họ chơi một trận đấu vì chính đam mê của mình, một trận đấu chân thật, giản đơn, không toan tính, và không bị bất cứ điều gì xấu xí của cuộc đời can thiệp vào nữa. Đó chính là mặt tốt của việc trở thành một con ma. Và căn cứ vào số lượng ma bóng chày tới sân, mình cá không bộ môn thể thao nào dám qua mặt bóng chày trong cái khoản “ám” người.

Về nhà văn Terrence Mann, mình không biết suy đoán Terrence Mann là một nhân vật dựa trên J.D Salinger có đúng không, nhưng họ chắc chắn có nhiều điểm tương đồng. Ông Terrence Mann này có một tác phẩm nổi tiếng, nghe qua thì có vẻ giống như một “Bắt trẻ đồng xanh” thứ hai, khi nó là một làn gió mới, được đón nhận, bị phỉ nhổ, gây tranh cãi không ngừng trong suốt nhiều thập kỷ sau đó rằng nó là nghệ thuật hay văn chương rẻ tiền. Quyển sách của Mann ảnh hưởng sâu rộng đến những thanh niên trẻ trâu như vợ chồng Ray ngày xưa, khiến ông này chìm trong áp lực của chính sự thành công của tác phẩm. Và thêm với sự thất vọng gì đó của cuộc đời và thế hệ trẻ mà chỉ những người già mới đủ sức hiểu, Terrence Mann giải nghệ, lui về viết phần mềm tương tác cho trẻ em. Không hiểu bằng tư duy logic nào mà Ray nghĩ Terrence Mann chính là đối tượng mà lời thì thầm trong tai anh hướng tới. Sau đó thì mối quan hệ giữa ông nhà văn và bóng chày dần dần được mở ra, thế nhưng mình vẫn không bao giờ thấy thuyết phục bởi những kết nối này. Và như một lẽ tất yếu của người bình thường, mình không hiểu, mình chẳng thấy hay. Toàn bộ đường dây về Terrence Mann trong phim, đối với mình, nó khiên cưỡng và chưa thuyết phục. Như việc ông thu mình lại, thất vọng về độc giả, mình hiểu được. Ông ham hố đi theo Ray mà chẳng cần lý do chính đáng nào, mình cũng hiểu được. Nhưng mình không hiểu ông ta có điều gì mong mỏi ở cái sân bóng chày đó, rằng bài diễn thuyết “People will come” xuất phát từ đâu, rằng tại sao ông ta lại được Shoeless Joe Jackson mời vào đồng ngô, rằng ông ta có trở lại không? Mình thực sự không hiểu được.

Có giả thuyết rằng Terrence Mann thực sự đã chết và kẻ mà Ray gặp và “tha” về nhà chỉ là hồn ma của ông. Mình chẳng thực sự quan tâm Terrence còn sống hay đã chết, mình chỉ thực sự muốn biết ông nhà văn cần gì ở cánh đồng đó. Mỗi con ma ở sân bóng hay chính anh chàng Ray, ở bọn họ ít nhiều đều cần cái sân bóng ấy để giải tỏa, để hy vọng, để an ủi bản thân, mình hiểu tại sao họ muốn chơi bóng chày, mục đích của họ là gì. Còn Terrence Mann, mình chẳng biết ông đến đó làm gì. Để ông ta thấy được chuyện siêu nhiên, thắp lên hy vọng vừa lụi tàn nào đó và bắt đầu viết trở lại? Chỉ đơn giản như vậy hay còn có nguyên nhân khác cao quý hơn mà người tầm thường như mình không hiểu được? Hoặc là biên kịch chỉ cần một ai đó đủ hùng hồn để truyền tải bản thông điệp “People will come” ở cuối phim.

Nhiều ý kiến cho rằng bài diễn thuyết “People will come” là một trong những bài diễn thuyết về thể thao hay nhất trong các phim điện ảnh, mình cho như thế là không đúng. Nó chẳng liên quan gì đến thể thao cả, nó chỉ là một bài diễn thuyết để anh chàng Ray đứng ra chọn lựa giữa ước mơ và thực tại. Khi anh nông dân đứng bên bờ vực phá sản, một bên là một tiếng nói lý lẽ từ thực tế kêu gọi anh phải bán nông trại, bán cả sân bóng chày để giữ lại một chút ít tiền cho vợ con; một bên là tiếng nói từ ước mơ nói anh phải giữ lấy cánh đồng, rồi mọi người sẽ tới và trả tiền cho anh. Cứ gọi mình là con quỷ vô cảm hay gì cũng được, nhưng mình thấy Ray quá chi là ngu khi nghe theo tiếng nói từ giấc mơ. Nếu tỉnh táo và cân nhắc, sự thật hiển hiện trước mắt mình thì Ray là một anh chồng không biết làm kinh tế, vì một phút bốc đồng đã khiến cả gia đình nguy khốn. Anh có vợ, con nhỏ và có vẻ như không thực sự có trách nhiệm gì lắm, mặc dù rất yêu thương họ. Đứng ở góc nhìn bộ phim phô ra cho người xem thấy, việc Ray quyết định giữ lại cánh đồng đương nhiên là một hành động đúng, nhưng ở góc nhìn của một người bình thường, Ray chỉ là thằng điên đến mức chỉ muốn tát cho vài cái để tỉnh ra. Và bài diễn thuyết “People will come” chẳng cảm động đến thế (Rồi, mình đã nói thế đấy, mình không rút lại đâu). Tự dưng đâu ông nhà văn bay vào, nói ra một tương lai viển vông rằng sẽ có nhiều người ghé thăm cánh đồng nhà Ray, rằng họ đến để thỏa ước mơ ngày bé với tình yêu bóng chày, rằng họ rồi sẽ trả tiền cho Ray để được ngắm những cầu thủ nổi tiếng họ từng thần tượng. Họ nhất định sẽ đến. Và anh chàng Ray tin luôn. Thì đương nhiên là sẽ có người đến, phim mà, nhưng nếu họ đến và trả tiền, mình đoán giá của giấc mơ chỉ có vài đô một lượt xem, và giấc mơ đó còn rẻ tiền hơn cả những gì Shoeless Joe Jackson đã bán.

Bài diễn thuyết “People will come” không nói về bóng chày, và chỉ nói sơ qua về giấc mơ, mình nghĩ trọng tâm của bài diễn thuyết chính là cái thông điệp “the good old days” mà mọi người già, người trẻ vẫn thường ca cẩm với nhau về cái đẹp đẽ của quá khứ. Rằng những người gõ cửa nhà Ray, họ cũng từng yêu bóng chày, vẫn yêu bóng chày, từng có ước mơ về bóng chày. Và cũng như Ray, cuộc sống của họ có cái gì đó không trọn vẹn. Nhưng khi họ bước vào cánh đồng nhà Ray, khi họ thấy những thần tượng thuở bé đang chơi bóng, thoắt cái họ trở về sống lại cái quá khứ tươi đẹp ngày trước, trở thành một đứa trẻ, hạnh phúc và tràn trề hy vọng. Bóng chày là một phần gắn chặt đến tuổi thơ kỳ diệu đó, nó nhắc nhở họ rằng mọi thứ đã từng đẹp đẽ như thế, bây giờ còn có thể đẹp đẽ như vậy. Khi mình nghe cái thông điệp đó của Terrence Mann, mình nhớ lại mấy phần bình luận mà thiên hạ vẫn cãi nhau chí tử trên Youtube rằng những bài hát xưa luôn hay hơn bài hát nay, rằng thời đại của mỗi người đều có gu âm nhạc hoàn hảo nhất. Chẳng có thời đại âm nhạc nào tệ hơn thời đại nào cả, nó chỉ đơn giản là bài hát gắn bó với tuổi thơ của mình vẫn luôn luôn là thứ hay ho nhất, như cơm mẹ nấu mãi vẫn là số một (xem Ratatouille chưa). Thỉnh thoảng trong đầu mình vẫn tưởng tượng đến quá khứ như một vật báu sáng choang, giống như cái vali đen trong Pulp Fiction, đặt trong một hang động đầy bẫy chết người của phim Indiana Jones, để rồi khi mở ra, nó là một thứ không thể chạm vào, không thể thay đổi. Nó đẹp đẽ, bất biến và mãi mãi không thể quay trở lại lần nữa. Cái sân bóng chày của Ray huyền diệu ở chỗ nó có thể cho những người ở đó chạm tay và sống trong quá khứ, đưa họ trở về cái quãng thời gian họ đóng đinh trong đầu mình rằng đó là thời kỳ tươi đẹp và quý giá nhất. Và bản thông điệp “the good old days” không chỉ còn là lời ca cẩm cũ kỹ nữa, nó sẽ trở thành hiện thực, là thứ mà chỉ cần 20 đô là có thể thấy lại, như vậy còn hơn cả phép màu rồi.

Phần con người lý trí của mình không thích bài diễn thuyết đó, quá khứ đẹp đẽ bởi nó không thể thay đổi và không thể chạm vào, quá khứ tốt đẹp không có nghĩa rằng sống trong quá khứ là một nền tảng vững chắc cho tương lai, và vì quá khứ tốt đẹp không có nghĩa là hiện tại sẽ tốt đẹp. Trước mắt anh chàng Ray lúc này là cảnh trắng tay, vào tù, khoản nợ ngân hàng sẽ xiết và đè sập lên tương lai của vợ con anh, nhưng không, anh phải tin vào bài diễn thuyết hùng hồn về những đoàn người chẳng biết từ đâu ra, trả tiền và giúp anh qua hoạn nạn. Mình biết, cả bộ phim không có chỗ cho logic và những thứ tầm thường, nhưng như thế vẫn là vượt quá mức của mơ ước và ranh giới mà một người như mình có thể chịu được, mà mơ ước thì lại được bán rẻ rề thế kia.

Nhưng ngược lại, cũng phần con người lý trí đó bên trong mình lại vô cùng thích nhân vật bác sỹ “Moonlight” Graham. Theo lời chỉ dẫn của giọng nói thì thầm trong đầu, anh chàng Ray và ông nhà văn Terrence tìm tới Graham, người hóa ra là một bác sỹ chứ chả phải cầu thủ bóng chày gì, cũng chẳng có vẻ gì là liên quan đến thể dục thể thao. Và tệ hơn, ông bác sỹ đã leo lên bàn thờ ngồi từ mười mấy năm trước, chả còn ai ở đó mà hỏi chuyện với đối chất. Khi mọi manh mối đều có vẻ chẳng đi tới đâu, Ray gặp được hồn ma già của ông bác sỹ đang đi dạo trên đường, thì phim mà, muốn gì chẳng được. Lúc này, ông bác sỹ già kể với Ray nghe về thuở thanh niên với mơ ước trở thành một cầu thủ bóng chày của ông. Rằng mơ ước ấy đã đến gần ông như thế nào, trượt qua kẽ tay ông ra sao, rằng một phút giây nhỏ bé tầm thường lại thực sự quan trọng và thay đổi vận mệnh của một cuộc đời nhiều đến thế nào. Ông kể cho Ray nghe mơ ước về một lần trong đời được đánh bóng tại một trận cầu lớn, để nháy mắt trêu người cầu thủ ném bóng của đội bạn, để được vung tay thật mạnh và trái bóng lên trời, cái mơ ước đó thật đơn giản và chân thật, cái ước mơ mà một khoảnh khắc nhỏ bé trong đời ông chuyển khác và biến ông trở thành một bác sỹ và mơ ước mãi chỉ là mơ ước. Thế nhưng khi Ray đề nghị ông đi cùng mình, Ray có thể biến mơ ước đó trở thành sự thật, ông bác sỹ từ chối. Ông nói nếu không trở thành một bác sỹ, đó sẽ là một mất mát lớn lao hơn. Ông trân trọng ước mơ về bóng chày của mình, nhưng ông không đánh đổi nó với sự nghiệp bác sỹ của mình. Và bây giờ, hồn ma già của ông bác sỹ Graham muốn về nhà với vợ chứ không muốn đi chơi bóng chày với Ray.

Thế nhưng ngày hôm sau, trên đường về, Ray gặp hồn mà trẻ của ông bác sỹ Graham. Anh chàng Archie Graham mặt búng ra sữa lúc này vẫn còn đang trên những bước đầu của sự nghiệp thể thao, cái giây phút chuyển đổi vận mệnh ấy vẫn chưa đến. Archie theo Ray đến sân bóng kỳ diệu của anh này, ngỡ ngàng nhận ra cả tá huyền thoại đang đứng với nhau, hạnh phúc chất ngất khi được bước vào sân và thực hiện mơ ước của mình. Hồn ma trẻ tuổi của ông bác sỹ Graham có lẽ không nhận ra mình đang thực hiện mơ ước dang dở của chính mình, khi cậu đứng đó, nháy mắt và đánh quả bóng bay lên cao, rằng cậu vừa đạt được thứ cả đời luôn hối tiếc rằng mình không đạt được, rằng cậu đang sống cái phiên bản mà mình luôn tự hỏi rằng mình sẽ ra sao nếu không phải là một bác sỹ.

Và giây phút mình thích nhất của bộ phim là khi con gái của Ray bị hóc hotdog và bất tỉnh. Khi mà mọi người đều đứng ngây ra và không ai chạy vào nhà gọi 911, Archie chạy tới. Cậu bước ra khỏi ranh giới của sân bóng, biết rằng nếu mình bước ra thì sẽ không bao giờ trở lại được nữa, sẽ không bao giờ chơi bóng chày thêm một lần nào nữa, mọi thứ sẽ vĩnh viễn chấm dứt. Và cậu vẫn bước ra, Archie trẻ tuổi trở thành ông bác sỹ già Graham. Ông bác sỹ cứu sống con gái Ray, không hối hận về sự lựa chọn của mình, ông chào vợ chồng Ray và trở về nhà với vợ. Ông có một mơ ước, ông vừa thực hiện nó, như thế đã là đủ.

Mình thích sự lựa chọn của ông già Graham. Ông yêu bóng chày và nếu cơ hội ngày xưa không lướt qua ông, ông sẽ vui vẻ và hạnh phúc khi trở thành một cầu thủ chuyên nghiệp. Nhưng khi mơ ước ấy không thành sự thật, ông trở thành một bác sỹ và vẫn vui vẻ, hạnh phúc với cuộc đời của mình. Ông tự hào trở thành một bác sỹ và vẫn sẽ chọn trở thành một bác sỹ hơn là một cầu thủ bóng chày, mình cho chi tiết này là rất hay và thực tế. Không như rất rất nhiều người không bao giờ vừa lòng với cuộc sống hiện tại của mình, luôn tự hỏi cuộc đời họ sẽ như thế nào nếu giá như họ hành động thế này, họ không làm thế kia. Ông già Graham cũng có một ước mơ không thành, ông cũng mong muốn mơ ước đó thành sự thật, nhưng ông không để sự hối tiếc đó ảnh hưởng đến hiện tại, không tự hỏi thế này thế kia. Ông là một bác sỹ và sẽ luôn là một bác sỹ, thế thôi. Và ước mơ nhỏ của ông, chỉ cần một lần, như thế là được. Mình nghĩ cách ông già thể hiện trong bộ phim ý nghĩa hơn rất nhiều một bài diễn thuyết hùng hồn. Đối với mình, nó thật hơn rất nhiều.

Còn vấn đề của anh chàng Ray, đó là một trong những mô típ cũ nhất về mối quan hệ cha con trong phim ảnh. Có thể vào thời điểm đấy thì nó mới, nhưng đối với mình, nó cũ xì xì và không có gì nhiều để bàn luận. Bố của Ray có mơ ước trở thành một cầu thủ bóng chày và ông đã từ bỏ mơ ước đó. Có thể vì ông không đủ khả năng, không nắm được cơ hội hoặc mấy thứ cơm áo gạo tiền gì đó, nhưng dù là gì, cha Ray đã bỏ dở khát vọng bóng chày của mình, trở thành một người đàn ông của gia đình, một người bình thường sống một cuộc đời bình thường. Cũng như bao nhiêu người cha bình thường, họ truyền ước mơ dang dở của mình cho những đứa con. Đối với Ray, tình yêu bóng chày là một trong những thứ anh vẫn nhớ về cha mình và trân trọng nó, tuy nhiên, gánh nặng hoàn thành giấc mơ của cha khiến anh bị áp lực. Như một thằng nhóc tuổi teen thông thường, anh đọc quyển sách của Terrence Mann, nổi loạn, từ chối tập bóng chày, nói với ông cha già rằng thần tượng Shoeless Joe Jackson của ông là một tên tội phạm. Sau đó Ray bỏ đi, mối quan hệ cha con đổ vỡ và không thể hàn gắn lại. Cha Ray mất, anh ngày càng trở thành một người bình thường giống cha mình. Vì giống ông, anh đồng cảm hơn với ước mơ dang dở, những gánh nặng ông phải trải qua, anh cảm thấy hối hận vì đã đối xử không phải với ông. Và đương nhiên, nỗi hối hận ấy sẽ không bao giờ được giải tỏa bởi cha anh đã chết từ hồi nảo hồi nào. Lúc này, vai trò thần thành của cái sân bóng kỳ diệu lại nổi rõ hơn bao giờ hết. Hóa ra, những giọng nói thì thầm ấy không hướng về Shoeless Joe Jackson, cũng không phải nhà văn Terrence Mann hay ông bác sỹ Graham, nó hướng về chính cha của Ray. Cha Ray, nói đúng hơn là bóng ma hồi trẻ của cha anh đã tới sân bóng, và như mong muốn của Ray, lại cùng anh chơi bóng, nói chuyện với nhau, cứ như thể mọi hiểu lầm, rạn nứt trước đây như chưa bao giờ tồn tại. Cha anh giúp anh nhận ra gia đình mình, nông trang của mình chính là những gì quý giá nhất mà anh có, là “thiên đường” của riêng anh. Tự dưng, mọi thứ trong cái sân ấy không còn là những nuối tiếc như nó phải thế nữa, nó trở thành một hy vọng mới, như những đoàn xe kéo dài tới nhà Ray, như những hứa hẹn về một trận bóng giữa những con ma vào ngày mai, mọi thứ đều tốt đẹp cả, chẳng ai còn gì nhiều để day dứt.

Bộ phim rất sến, mình không thể lấp liếm được điều đó. Khó có thể trách nó được, nó sống trong thời đại đó mà, cứ thử nghe những bản tình ca ướt át và cải lương ra đời quanh thời địa đó xem. Nó có quá nhiều câu chuyện, quá nhiều thông điệp mà thông điệp nào cũng đều sâu sắc, bao la và hơi giáo điều. Thật sự là như thế. Nó giống như đọc hơn chục quyển Hạt giống tâm hồn trong hơn một tiếng rưỡi vậy. Nếu mình còn học cấp hai, có lẽ mình đã khóc sưng mắt và xưng tụng bộ phim như một kiệt tác thế kỷ. Nhưng đáng tiếc, mình già rồi, mình không còn đọc và cũng không thích đọc Hạt giống tâm hồn nữa. Đối với mình, bộ phim có quá nhiều, mình thì chưa đủ nhiều thứ để thẩm thấu.

Nghe ra thì không tệ như mình nói đâu, nếu chỉ nghĩ Field of dreams là một bộ phim để dành xem mỗi lúc buồn bã, thất vọng và mất mát, mình nghĩ nó vẫn đem lại sự ấm áp và đầy đủ hy vọng cho mọi người. Ở bộ phim có một nét siêu thực, hơi cổ tích, phi lý, nhưng sự phi lý đó mang lại sự hạnh phúc, an ủi cho mọi người. Ví dụ như gia đình của Ray, vợ con anh luôn là điểm tựa cho anh chàng mơ mộng, luôn ủng hộ anh trong mọi hành động khó hiểu và đần độn nhất. Cứ so sánh đơn giản thế này, trong Breaking Bad, nhân vật Skyler White, vợ của Walter White là một trong những nhân vật bị ghét nhất serie. Nhưng nếu ngồi suy ngẫm và xem xét, hầu hết mọi hành động, lời nói của Skyler sẽ là hành động, lời nói của một người phụ nữ bình thường sẽ làm khi lâm vào tình huống đó. Chồng Skyler là một tên tội phạm nguy hiểm, cô ta chỉ có thể suy xét, cảm thông cho ông chồng trong giới hạn tính cách và khả năng của mình thôi. Thế nhưng những hành động tầm thường ấy của Skyler khiến mọi người ghét, thậm chí đến mình cũng ghét, cho dù mình hiểu động cơ và hoàn cảnh của Skyler, mình vẫn không chấp nhận nhân vật này. Khi ta xem phim, khán giả thường đòi hỏi quá nhiều, họ mong muốn nhìn thấy một nhân vật chân thực mà họ có thể cảm thông, gần gũi nhưng đồng thời cũng mong mỏi chính nhân vật ấy làm được một điều phi thường, bất ngờ mà họ không bao giờ làm được, giống như nhân vật Walter White (trong hai season đầu tiên, trước khi ổng “biến chất” trở thành một vai ác). Trong khi Walter là một nhân vật đậm chất người nhưng cũng rất xuất sắc, sự bình thường của Skyler khiến người xem bức xúc, nhàm chán và khó chịu.

Cái mình muốn nói ở đây, cho dù là truyền hình hay phim ảnh, người xem không bao giờ muốn chứng kiến hoàn toàn cuộc sống thật, và sự siêu thực trong Field of dreams khiến bộ phim trở nên bồng bềnh nhẹ nhàng, kiểu như khi xem sẽ biết ngay rằng nó sẽ có kết thúc có hậu, sẽ có thứ ở cuối phim khiến mình “ố”, “à” và cảm thấy ấm lòng. Như vợ của Ray ấy, chẳng có người vợ, người mẹ nào lại đi cổ súy cho ông chồng điên nhà mình phá vườn để xây sân bóng, rồi duy trì sân bóng, cuối cùng khiến gia đình lâm vào nợ nần. Và trong cơn nguy nan nước sôi lửa bỏng, anh chồng lấy xe đi du hành với một ông nhà văn chưa bao giờ gặp mặt, bỏ lại bà vợ một mình đối phó với đám ngân hàng (trong phim thì có vẻ xấu xa). Đã thế, bà vợ còn để ông chồng một mình tự quyết tài sản chung của hai người, xem có bán hay giữ lại nông trang, bà này hoàn toàn không can thiệp gì, chồng muốn làm gì thì làm. Trên đời này làm gì có ai mất trí hoặc xử sự như vậy nữa, hoàn toàn không có. Vợ Ray cũng lo ngại về kinh tế gia đình, nhưng sự lo ngại nhanh chóng chuyển thành sự ủng hộ cho những mơ mộng điên rồ của anh. Khán giả ở dưới đều biết và ủng hộ Ray, thế nên thiện cảm cũng nhanh chóng được lây lan sang cho cô vợ hiền lành, yêu chồng, giàu đức hy sinh, vân vân và vân vân. Bản thân mình thấy sự phi lý trong xây dựng nhân vật nhưng vẫn thích nó. Cái khác biệt của Field of dreams chính là sự mơ mộng, đi ngược với thực tế của bộ phim. Từ câu chuyện, ý tưởng ban đầu, những tình tiết dẫn dắt nó, mọi thứ đều là một giấc mơ với đầy đủ ma quỷ, phép thuật, điều kỳ diệu, đi ngược lại mọi thứ mà logic dẫn dắt. Thế nhưng vượt qua mọi thành kiến về thứ vô lý của cổ tích, mỗi câu chuyện được giới thiệu trong phim đều rất thật, rất đời thường, đều có thể xảy ra với bất cứ ai. Field of dreams là một bộ phim cổ tích hiện đại, tức là vừa khiến khán giả vừa đồng cảm, vừa vượt qua những giới hạn của thực tế để mơ ước, chỉ là theo một cách ngược lại, bao bọc bộ phim trong một màu hồng ấm áp và sến rện của giai đoạn đó (chứ không phải là thực tế phũ phàng của phim ảnh thời đại bây giờ). Bộ phim không hề dở chút nào, đâu đó vẫn có sự hài hước nhẹ nhàng, diễn xuất ấn tượng, câu chuyện dễ hiểu và mới lạ, kết thúc phim mang lại dư âm dễ chịu, mình chỉ ước nó đừng có sến như vậy thôi. Sến không chịu nổi.

Ai mà biết, có thể đó chỉ là ý kiến riêng của mình. Một vài người thích phim sến, mình sẽ bảo họ xem Field of dreams, không nhất thích phải cần một bi kịch dằn vặt và mất mát để khóc, người ta còn có thể khóc vì hạnh phúc cơ mà.

%PDF-1.7 %µµµµ 1 0 obj <> endobj 2 0 obj <> endobj 3 0 obj <>/ExtGState<>/ProcSet[/PDF/Text/ImageB/ImageC/ImageI] >>/MediaBox[ 0 0 595.44 841.68] /Contents 4 0 R/Group<>/Tabs/S>> endobj 4 0 obj <> stream xœí=ËŽÇ‘wü‡>öÈšR¾²A€3ZÞÅk™ëÅbµz,s‰C‰Ðß-tܯµ7Á:Ù°‘UÕÕÝÕmfEÓ‡%@rºº{"#222ÞñÕý{ªSø'¥hWjå³ïœ[%§»�V/?½ïßß[ÝÞ¿wñäþ½ë•6«'¼OÃGÕJ¯Lê¬YÅì:o<‡Ïüò·Z­ž} ¿wõ¬¼ÔýË_Þ¿÷Ÿ¿PÊ\=87¿PÖÅ^*ûà¿VOþéþ½+€ð›û÷¾j\‘s]pÓÑ:FèîâÁ¹…ÿ½QÖdxhÃãÆÕ˜ÝÕD Oâ–³^�-ŠzÒ3ÀI¯Txÿ_"¢ð,4ðýk�Ï.à3ð×ëç¾D+¤ü·ž/¿u:†ÎyvýZ%ei�®À7�aMn‘µìmœÑ®Ó–۸شqûÀŒš¶Úýs¦ÕþÃ6^Ú[’5¾SÇ/‰ù³,;k <[