Bí Mật Ra Trong Lớp Chap 27

Bí Mật Ra Trong Lớp Chap 27

Bấy lâu nay, dân ăn chơi tại TP HCM thường gọi đường Nguyễn Phi Khanh (phường Tân Định, quận 1) là cung đường "sung sướng". Bởi con đường dài chỉ 500 m nhưng có đến 9 tiệm treo bảng hớt tóc - gội đầu nhưng không hề có dao, kéo. Ở trước cửa hiệu có ít nhất một thanh niên vừa làm cảnh giới vừa chèo kéo, đón khách ra vào. Nhìn vào bên trong, mọi thứ tối om.

Bí mật được bật mí dần trong câu chuyện

Phim bắt đầu khi Rei và Sawa (bạn gái Rei) chơi trò bộc lộ bí mật khi ăn hạt dẻ. Sawa có bí mật và Rei cũng vậy, anh cố gắng bằng mọi cách phải chôn giấu được bí mật của mình. Một bí mật kinh khủng.

Câu chuyện của Rei bắt đầu khi anh vào năm ba trung học. Anh đã giết chính cha ruột sau khi chứng kiến cảnh ông đánh đập tàn nhẫn với mẹ mình. Người mẹ vì muốn bảo vệ cho con trai đã dựng nên một hiện trường giả. Họ chôn xác người cha trong vườn nhà và đẩy xe của ông xuống biển để tạo dựng thành một vụ mất tích bí ẩn.

Thế nhưng, bí mật được giấu kín trong hơn mười năm đang có nguy cơ bị lộ tẩy. Những tin nhắn lạ, xác người cha bị lấy mất, ô tô được trục vớt, chiếc cúp hung khí ngày ấy, chìa khóa xe, chiếc nhẫn đính hôn của người cha được gửi đến cho Rei,... Tất cả khiến anh trở nên hoảng loạn, sợ hãi và bắt đầu đi tìm kẻ biết được bí mật kia.

Cuộc sống xung quanh Rei dần nảy sinh những nghi ngờ, suy đoán. Sawa, mẹ anh, cha của Sawa, Karin, bác sĩ Kazami và cha anh - Ai là người kín giữ bí mật? Ai mới là người đang đe dọa anh?

Câu hỏi được tiết lộ dần qua từng tập phim, gay cấn và hồi hộp. Từng chi tiết trong vụ án mạng năm xưa đều được vẽ nên một cách đầy hấp dẫn, cuốn khán giả vào bí mật của Rei và cuộc cân não nhằm tìm ra kẻ biết được bí mật đó.

Diễn biến tâm lý nhân vật phức tạp

Trong khung cảnh ám ảnh về sự bại lộ tội ác của mình, Rei dần thể hiện sự yếu đuối, suy sụp tinh thần trước sự đe dọa của kẻ trốn trong bóng tối kia. Đây là một nhân vật phức tạp, đòi hỏi diễn xuất về nội tâm tốt để thể hiện được sự dày vò, chịu đựng, đày đọa đang chiếm lấy bản chất của con người và Fukushi Sota đã diễn rất tròn vai này. Rei chính là một bước đột phá của Sota.

Fukushi Sota, người thủ vai Rei, là một nam diễn viên người Nhật sinh năm 1993, được yêu thích qua các tác phẩm như Say I Love You, Ngày Mai Anh Sẽ Hẹn Hò Với Em, Trò Chơi Sinh Tồn, Lăng Kính Enoshima,…

Fukushi Sota vốn là một diễn viên chuyên đóng live action, những tác phẩm mà hình mẫu nhân vật vốn đã có sẵn trong manga và anime nguyên tác. Tuy nhiên với vai Rei, một người có biểu hiện tâm lý phức tạp, Sota đã tự mình diễn ra được cái hồn của nhân vật. Giả vờ mạnh mẽ khi bị phát hiện, giận dữ và sợ hãi khi bị trêu đùa trong kế hoạch của kẻ bí ẩn kia; đầy yêu thương và trách nhiệm với mẹ và bạn gái - một Rei khó như vậy nhưng Sota đã diễn được và xuất sắc trong việc thể hiện nội tâm của một kẻ phạm tội đang giấu giếm tội ác "vô tình" của mình.

Bên cạnh Fukushi Sota là gương mặt đầy yêu thương nhưng ẩn chứa "nụ cười nguy hiểm" của người mẹ do diễn viên Suzuki Honami thủ vai. Đúng là người phụ nữ ấy đã có những cử chỉ, ánh mắt đầy quan tâm, lo lắng của một người mẹ yêu con, nhưng gương mặt bình thản khi bị phát hiện lại thật sự khiến người xem tò mò liệu thực chất bà là ai, bà có đang giấu kín điều gì hay không.

Trong khi đó, vai diễn Sawa, cô bạn gái có gương mặt ngây thơ, "bánh bèo" của Rei, được đảm nhận bởi Kawaguchi Haruna. Nữ diễn viên từng xuất hiện bên cạnh Sota trong phim Say I Love You. Đáng tiếc, vai diễn lần này chưa thể hiện được nhiều khả năng diễn xuất của cô khi nhân vật Sawa chỉ đóng vai trò cầu nối gửi những vật chứng trong án mạng năm xưa đến Rei, giày vò cuộc sống vị hôn phu.

Tâm lý của Sawa chỉ biến đổi dần về cuối phim khi bí mật của cô bị phơi bày. Đây sẽ là cơ hội cho Haruna thể hiện diễn xuất của mình nhiều hơn. Một cô gái bên ngoài ngây ngô, vô tội nhưng ẩn chứa bên trong lại là một bí mật kinh hoàng - liệu bí mật của Sawa có thể khủng khiếp như bí mật của Rei?

Những người phụ nữ trong Anh Yêu Em! Nhưng Anh Có Một Bí Mật quả là đều rất đáng sợ. Karin, một nữ sinh với vẻ ngoài trong sáng nhưng cách sống nội tâm "đầy nguy hiểm", cô khơi gợi trong Rei sự nghi ngờ về bạn gái mình nhằm chia rẻ tình cảm của hai người. Nhưng thực chất động cơ chính của Karin là gì? Hãy cùng chờ xem Yoshikawa Ai, nữ diễn viên triển vọng của điện ảnh Nhật Bản, sẽ trả lời câu hỏi này như thế nào nhé.

Kazami (Suzuki Kosuke) - vị bác sĩ này bề ngoài nhìn rất chân chất, thật thà nhưng lại giấu kĩ một bí mật liên quan đến Sawa, khiến cô sợ hãi khi nhìn thấy ông. Liệu ông ta có liên quan gì đến cha của Rei, thực chất là bạn bè hay là kẻ tiếp tay, đe dọa Rei?

Tất cả các nhân vật đều chứa đựng nhiều bí ẩn, đấy là một trong những yếu tố giúp đẩy tình tiết câu chuyện lên cao trào. Yếu tố này được kết hợp hài hòa với chất nhạc cổ điển trong phim, diễn tả sự biến đổi trong tâm trí con người, cũng như cuộc đấu tranh giữa cái ác và cái thiện, giữa lý trí và con tim.

"Tội lỗi vờ như không có thì sẽ không thấy tội lỗi nữa".Rei sẽ vờ như không có gì và tiếp tục sống vô tội hay anh sẽ bước ra đầu thú? Và kẻ đó là ai? Là cha của Rei đội mồ sống dậy? Hay là những người thân sống xung quanh anh và mục đích của hắn là gì?

Hãy cùng theo dõi những diễn biến trong My Lover’s Secret để tìm ra câu trả lời nhé!

Xen lẫn một chút tò mò, không biết khi vào bên trong khuôn viên lãnh sự mình sẽ được đón tiếp như thế nào, đối diện với nhân viên lãnh sự ra sao...

Nhìn hàng người rồng rắn chờ xin visa dọc theo đại lộ Lê Duẩn với trang phục thẳng tắp, có bà, có cô còn diện áo dài, tóc bới hẳn hoi..., cứ như đi dự tiệc nhưng nét mặt đa phần đều căng thẳng. Tôi cũng ít nhiều ngạc nhiên, tại sao mọi người lại có một cảm giác, một tâm lý ít thấy ở lãnh sự quán các nước khác như vậy?

Xếp hàng xin visa ở Lãnh sự quán Mỹ tại TP.HCM - Ảnh: Trung Hiếu

Sau khi xếp hàng làm thủ tục an ninh và gửi lại các thiết bị điện tử như laptop, điện thoại, máy ảnh... mọi người tách làm hai nhánh, một phía dành cho không di dân và một dành cho di dân.

Và điều khiến các cô, các chị lỡ mặc áo dài phải ân hận là khu vực dành cho ngồi chờ phỏng vấn chỉ là hàng hiên có mái che, không phải là những phòng đợi máy lạnh như vẫn tưởng tượng. Ghế ngồi xếp từng hàng như mọi người vẫn thấy ở sân bay, nhà ga Hòa Hưng hoặc các phòng chờ của nhà xe Phương Trang, Thành Bưởi... May mà tôi ăn mặc có phần... mát mẻ, giản đơn.

Trước khi phỏng vấn, mọi người phải lấy dấu vân tay. Hôm tôi phỏng vấn là một cô người Mỹ to cao trực tiếp hướng dẫn. Có phần hồi hộp, tôi tiến tới, chưa kịp nói gì cô ấy đã hướng dẫn rành rọt bằng tiếng Việt: "Bốn ngón tay trái. Bốn ngón tay phải. Ngón cái tay trái. Ngón cái phải. Xong. Ra kia ngồi đợi". Cũng có phần hụt hẫng cho sự chuẩn bị... từ vựng tiếng Anh của tôi.

Và tôi cũng bất ngờ hơn khi chẳng có phòng riêng nào để mời từng người phỏng vấn. Có 4 - 5 ô cửa và khi thấy số thứ tự của mình hiện lên trên bảng điện tử báo hiệu đến ô nào thì tiến đến ô đó và... đứng trả lời. Vậy nên, mọi người có thể nghe nhiều đoạn đối đáp thiệt là... vui.

... đến "bí mật" phần phỏng vấn

Một bà cụ, nhìn là biết dân miền Tây "chính hiệu", lụm cụm lên trả lời phỏng vấn. Anh nhân viên ngoại giao hình như người Hàn Quốc nói tiếng Việt thiệt rành: "Bà cụ đi qua Mỹ làm gì đây?". "Tui đi thăm cháu ngoại chú ơi". "Bà có mấy đứa cháu?". "Nhiều lắm tui nhớ hổng xuể". "Vậy chứ bà cụ có mấy người con?". "Bảy đứa chú ơi". "Bà sanh nhiều hen". "Nhiều gì chú ơi. Có bà ở xóm trên bả sanh tới 9 đứa". "Vậy chứ qua bển có ai tới đón bà cụ không?". "Chèn ơi, hổng đón làm sao tui biết đường đi chú?". "Vậy là xong rồi. Chúc mừng bà cụ nghen". "Xong là sao chú?".

Anh nhân viên lãnh sự cười và hướng dẫn bà cụ qua quầy đóng tiền chuyển phát nhanh hộ chiếu. Bà cụ đi một lúc rồi lật đật quay lại quầy và nhìn anh nhân viên nói: "Tui cám ơn chú nhiều nghen chú. "Bai" chú hen". Cả phòng chờ cười rần khiến cho không khí đỡ căng thẳng.

Tới phiên tôi thì cũng trả lời mấy câu đại loại: Ai mời qua đó? Qua đó làm gì? Ở bển có người thân không? Có gia đình chưa? Định ở "bển" bao lâu? Cũng cần hiểu khái niệm người thân ở đây là bà con ruột thịt chứ không phải khái niệm người thân bao gồm cả bạn bè thân thiết như tiếng Việt phong phú của mình định nghĩa vậy.

Một viên chức lãnh sự Mỹ trao đổi về thủ tục xin visa du học - Ảnh: Trung tâm Giáo dục Mỹ cung cấp

Và cũng có người khi được hỏi ở bao lâu thì cứ nghĩ là phải cố xin visa một năm nên nói là muốn ở càng lâu càng tốt. Rớt là cái chắc. Đơn giản chỉ là trả lời đúng thời gian chuyến đi đã lên kế hoạch của mình. Ngay cả khi nhân viên lãnh sự hỏi tiếp sau khi nghe tôi trả lời rằng chỉ đi đúng thời gian đã book vé máy bay trước rằng: "Cô có muốn đi Mỹ sau này không?". Tôi cười đáp: "Tôi sẽ đi qua đó du lịch nếu thu xếp được thời gian". Vậy là xong phiên phỏng vấn.

Sau này đến con trai của tôi phỏng vấn lại càng giản đơn hơn. Chỉ vỏn vẹn 4 câu. "Qua đó làm gì?". "Tôi đi du lịch với mẹ". "Mẹ có visa chưa?". "Có rồi. Visa đây ông". "Bên đó có người thân không?". "Người thân thì không. Bạn bè thì nhiều". "Sau này có muốn qua Mỹ học không?". "Năm sau tôi sẽ qua vì tôi sẽ học chuyển tiếp". Vậy là xong.

Anh Trương Nghiệp Phát, Trưởng phòng Maketing, Công ty Blue Sky Travel, cho rằng có ba yếu tố sẽ tác động rất lớn đến các viên chức ngoại giao phỏng vấn. Đó là: "Trung thực. Chính xác. Không ngập ngừng". Anh Phát cho biết khi trả lời phỏng vấn cứ nhìn thẳng vào người đối diện, không e dè, sợ hãi gì cả.